Vô Thượng Luân Hồi

Chương 203: 203: Huyết Ưng Làm Chủ Bầu Trời






“Rồi, lần này thì xong rồi!”
“Một người trên trời, một người dưới đất, Triệu Bân chính là cái bia di động rồi!”
“Huyết ưng bay cũng cao thật đấy!”
Những người đứng xem thấy Nghiêm Khang phóng lên trời thì đều ngước mắt nhìn theo, hình ảnh huyết ưng sải cánh thật sự rất kích thích, nó cứ lượn tới lượn lui trên bầu trời như một mảng mây màu máu.
Tiếng kêu của ưng vang khắp trời đất.
Phần lớn những người đứng xem đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, ai cũng muốn có một thú cưỡi biết bay.
Huyết ưng không tồi, ai nhìn cũng thấy sợ.
Triệu Bân cũng ngước mắt nhìn lên.

Mặc dù Nghiêm Khang không được thông minh nhưng dù sao hắn ta cũng là người của tộc lớn, lại còn là thiếu chủ nữa.

Là người có gốc gác thâm sâu, nếu hắn ta muốn lên trời thì hắn cũng không thể ngăn cản được.
“Triệu Bân, nộp mạng đi!”
Tiếng hét của Nghiêm Khang vang lên trên không, hắn ta vung kiếm, chỉ xuống phía dưới.
Ngay lập tức, bóng kiếm như trút xuống rợp cả bầu trời.
Tiếng kiếm va vào nhau nghe rất nhức tai.
Quan trọng nhất là số lượng kiếm quang, nó nhiều đến mức khiến người nhìn cảm thấy da đầu tê dại, chẳng khác nào một cơn mưa kiếm từ trên trời, những ánh sáng lạnh đó là kiếm trận bí truyền của tộc Huyết Ưng, có thể khống chế bầu trời, cộng thêm với uy lực phi thường của kiếm trận nữa thì có thể nói là sức mạnh vô song.

Nếu như không phải chỉ có thể cử động một cánh tay thì chắc thứ được đánh xuống không chỉ có kiếm trận mà là sát tiễn, là loại tên bắn ra một phát là có thể tiêu diệt gọn đối thủ, như vậy thì mới thật sự là sự kết hợp tuyệt vời.

Keng!
Triệu Bân cầm kiếm và múa liên tục, phòng ngự không một kẽ hở.
Khoảng cách à! Hắn đã tính rồi!
Chỉ tiếc là huyết ưng bay cao quá, vượt quá phạm vi tấn công của hắn, đến cả thuật ngự kiếm cũng đánh không tới.

Nghiêm Khang cũng xảo quyệt lắm, hắn ta nhắm rất chuẩn.
“Ta cũng muốn xem thử ngươi có thể chịu đựng được bao lâu!”
Nghiêm Khang cười gian xảo, nhét một viên đan dược vào miệng, bóng kiếm bao phủ khắp trời đất.
“Thôi rồi, đúng là mục tiêu sống mà!”
“Kiếm trận trên bầu trời với kỹ thuật tấn công giống hệt nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ khiến Triệu Bân kiệt sức mà chết!”
“Không có quyền khống chế bầu trời thì khổ vậy đó!”
Những người đứng xem bàn tán xôn xao.

Khi ở trên đài thi đấu, Nghiêm Khang bị đập đến không ngóc đầu lên nỗi, nhưng lúc bay lên trời thì hắn ta đã trở nên bá đạo hết chỗ nói, những kẻ biết bay đều rất ngầu.
“Vậy là ổn định rồi!”
Phần lớn các trưởng lão của tộc Huyết Ưng đều vuốt râu, đó là ưu thế của tộc Huyết Ưng, đánh không lại thì có thể bay lên trời, đòn tấn công của bọn họ có hiệu quả còn đối phương thì không.
Bây giờ là một ví dụ rất rõ ràng.
Thiếu chủ của bọn họ ở trên trời, Triệu Bân đứng trên đài thi đấu chỉ có thể phòng ngự mà thôi.
“Đợi đó, ta mượn thú cưỡi cho!”
Nhóc ham tiền vừa nói vừa triệu hồi bạch hạc nhà mình đến.
Đừng vội!
Chư Cát Huyền Đạo mỉm cười, ngăn cô nhóc lại.
Lão mập, thằng nhóc tóc tím và Xích Yên cũng ngăn cản cô nhóc.
Hiếm khi có được cơ hội tốt.
Bọn họ muốn xem thử rốt cuộc Triệu Bân có bao nhiêu quân át chủ bài.
Quạc quạc! Quạc quạc!
Nói đến át chủ bài thì nó lập tức đến, tiếng quạc quạc vang lên.
Triệu Bân đã thi triển thuật thông linh.
Thú cưỡi ấy à? Hắn cũng có, nhìn bên ngoài thế thôi chứ đó là Đại Bằng cánh vàng đấy.
“Không ngờ hắn lại biết thông linh!”
Chân mày Chư Cát Huyền Đạo giật mạnh, đó là chuyện mà trước giờ ông ta chưa từng nghĩ đến.
“Không có huyết mạch đặc biệt đó mà cũng có thể thông linh sao?”
Thằng nhóc tóc tím ngây ra.
“Không phải tuyệt đối đâu, còn xem bản thân người đó nữa!”
Lão mập chậm rãi nói, có trách thì cũng chỉ có thể trách Triệu Bân tài năng hơn người.
“Thuật thông linh đã bị thất truyền!”

“Thủ đoạn của thiếu gia nhà họ Triệu đa dạng thật đấy!”
“Sao làm được hay thế?”
Tiếng thắc mắc vang lên khắp hội trường, các đệ tử trẻ tuổi đều ngạc nhiên.

Ánh mắt của mấy ông già thì trầm tư, họ thật sự đã đánh giá thấp Triệu Bân rồi, không phải huyết mạch đặc biệt đó mà sao lại có thể thông linh được nhỉ?
“Ta nói này, đó là một con quạ đen hả?
“Ừm, một con quạ cỡ lớn, nấu một nồi không hết!”
“Sao cứ nghĩ đến chuyện ăn uống thế?”
Những người đứng xem lại ngước mắt lên nhìn, Đại Bằng đã sải cánh và bay lên trời.
Chim chóc tạp nham gì chứ, của ta là Đại Bằng cánh vàng đây.
Dường như Triệu Bân có thể nghe thấy những lời bàn tán bên dưới.

Hắn vừa nói vừa vuốt ve Đại Bằng giống như ông nội đang vuốt đầu cháu trai của mình, phải nói là cưng chiều hết mức.

Nó là Đại Bằng cánh vàng, có thể sánh vai với thần thú nên phải bồi dưỡng tình cảm với nó.
Sau này muốn phô trương thanh thế đều phải dựa hết vào nó.
Quạc quạc! Quạc quạc!
Đại Bằng vô cùng hài lòng, trong tiếng quạc quạc là niềm vui và sự phấn khích.
Tâm ý tương thông thì đương nhiên cũng sẽ gần gũi.
“Hay cho thuật thông linh!”
Nghiêm Khang cười nham hiểm, nói thật lòng thì hắn cũng cảm thấy khá ngạc nhiên.
Nhưng cũng chỉ có ngạc nhiên mà thôi.
Biết thuật thông linh thì đã làm sao?
Chỉ dựa vào một con quạ đen to xác mà muốn đấu với huyết ưng sao? Nực cười!

Hắn ta không tấn công mà đợi Triệu Bân bay lên.
Bây giờ đã là một trận đánh lớn, phải cho người trong thiên hạ thấy quyền khống chế bầu trời của tộc Huyết Ưng hắn ta, đánh một trận trên không, đánh bại Triệu Bân thì chắc sẽ rất đã mắt.
Huyết ưng mà hắn ta đang ngồi thì lại càng tỏ ra khinh thường hơn.
So về kích thước thì con chim tạp nham đó còn kém xa, so về tốc độ thì con quạ đen đó cũng chẳng ra gì.

Nếu như không phải bị chủ nhân ngăn cản thì chắc nó đã phóng xuống xé xác con quạ đó rồi.
“Lần này thú vị rồi đây!”
Những người đứng xem đều khoanh tay lại, tất cả đều ngước mắt nhìn lên, vốn dĩ là một trận thi đấu, đánh một hồi thì lại đánh lên trời luôn rồi, chuyện đánh nhau trên không rất hiếm thấy, hôm nay họ được mở rộng tầm mắt rồi.
Quạc quạc! Quạc quạc!
Đại Bằng cánh vàng kêu lên, mặc dù không bằng huyết ưng nhưng trông nó vẫn rất đáng sợ.
Là một thú thông linh, nó và Triệu Bân có tâm ý tương thông.
Điểm này thì Nghiêm Khang và huyết ưng không hề có.

Tinh thần chiến đấu của Triệu Bân dâng cao, Đại Bằng cũng không rụt rè, nó chịu ảnh hưởng bởi niềm tin của chủ nhân nên máu nóng cũng dâng trào.
“Ngươi chết trước hay nó chết trước đây?”
Nghiêm Khang cười nguy hiểm, chế giễu và nói với vẻ đầy ẩn ý, hắn ta thật sự rất khinh thường Đại Bằng.
“Lớn giọng quá rồi đấy, coi chừng hối hận không kịp!”
Triệu Bân bẻ cổ thật mạnh, chim của ta là Đại Bằng đấy.
“Miệng lưỡi sắc bén thật!”.