“Phía Đông, có một đám cường giả”.
“Tránh ngọn núi phía trước ra, ở đó tụ tập rất nhiều cao thủ”.
“Cẩn thận, có cao thủ đang đến”.
Nguyệt Thần như ngọn hải đăng, mở đường dẫn lối cho Triệu Bân, mỗi khi có nguy hiểm thì cô ta đều sẽ cảnh báo trước, cũng chính vì có cô ta mà Triệu Bân mới không đụng phải cường giả, nương theo ánh trăng trở lại núi Bất Tử.
“Chết tiệt”.
Vừa mới đặt chân vào núi Bất Tử là đã nghe thấy tiếng hét giận dữ.
Đấy là tiếng của bọn Ngô Khởi, bọn họ vẫn còn đang bị nhốt trong núi, vẫn chưa tìm ra được lối thoát nên đang la hét và chửi rủa.
“Đợi ta nghỉ khỏe lại rồi xử lý từng tên một”.
Triệu Bân hừm lên lạnh lùng, chưa quan tâm đến bọn họ mà vào thẳng thành Thiên Thu.
“Ôi cha mẹ ơi!”
Lăng Phi là người đầu tiên nhảy ra, nó nhìn thấy Triệu Bân máu me đầm đìa thì bất giác hít một hơi, đến khi nhìn thấy U Lan thì lại ngây ra, có đệ tử nào của Thiên Tông mà không nhận ra Hi Nguyệt của đỉnh Ngọc Tâm, sao hai người họ lại ở cùng nhau? Hơn nữa còn bị thương nặng đến thế nữa.
“Tiểu hữu, những người khác đâu rồi?”.
Người Triệu gia cũng có ở đó, Lục trưởng lão đứng đầu tiên, nhìn Triệu Bân với vẻ mặt lo lắng.
Để cứu đám vô dụng bọn họ, không biết đã có bao nhiêu người phải đổ máu, nếu những người đó vì vậy mà hi sinh thì bọn họ sẽ thấy áy náy cả đời.
“Yên tâm nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi cứu bọn họ”.
Triệu Bân mỉm cười, đặt U Lan xuống rồi quay người, rời khỏi thành Thiên Thu.
Thời gian cấp bách, hắn không kịp hàn huyên, càng không kịp giải thích rõ thân phận của mình.
“Không giúp được gì thì hãy ngoan ngoãn ở lại đây đi”.
Lăng Phi nói xong thì đến bên cạnh U Lan, dùng chân nguyên trị thương cho cô ta.
Cơ Ngân chịu đưa cô ta về đây thì nhất định là người nhà.
Bên này, Triệu Bân lại ra khỏi núi Bất Tử.
Trên đường đi, hắn đã biến ra rất nhiều phân thân, tản ra khắp nơi để tìm người.
Vì hắn biến ra quá nhiều phân thân nên đã vượt quá giới hạn, cũng tức là đã tổn hại đến căn cơ.
Lúc này, hắn cũng không lo được nhiều như thế nữa, chuyện cấp bách nhất là phải nhanh chóng tìm thấy bọn Phượng Vũ và nhóc mập, họ đã xả thân vì người nhà họ Triệu, nếu như vì chuyện này mà để họ phải mất mạng thì hắn sẽ áy náy cả đời.
Ầm, bùm!
Tận sâu trong đêm tối, có một thung lũng không ngừng có tiếng nổ vang lên.
Có người đang đánh nhau đến long trời lở đất.
Có thể nhìn thấy ba người Thanh Dao, Xích Yên và Lâm Tà, thực tế cũng chỉ có ba người họ mà thôi, không thấy Phượng Vũ, Ngưu Oanh và nhóc ham tiền đâu cả, chắc là đã lạc nhau giữa đường rồi.
Ba người bọn Lâm Tà cũng đã bị vây đánh giữa đường, thương tích đầy mình, người có năng lực khá yếu như Thanh Dao thì khí huyết đã suy giảm, mặt mày trắng bệch không còn chút máu.
Còn đám người vây đánh bọn họ thì đều là cảnh giới Huyền Dương, mặc dù bọn chúng đều trùm áo khoác đen và che đậy rất tốt nhưng lại không che giấu được đặc tính của chiêu thức tấn công, chiêu nào cũng đầy sát khí và mùi máu tanh, tất cả đều là cao thủ của Huyết Y Môn.
“Giải quyết nhanh đi”.
Có một người áo đen lạnh lùng nói, người đó không hề tham gia chiến đấu.
Theo như lời của tên này, ý tứ là “Ta đây đường đường là cảnh giới Huyền Dương tầng chín, chẳng buồn ra tay với bọn tiểu võ tu nhãi nhép”.
May mà hắn ta không nhúng tay vào.
Nếu không thì bọn Lâm Tà đã thua từ sớm rồi.
Dù là như vậy thì ba người họ cũng rất thê thảm, vốn dĩ đã bị thương nặng, giờ lại còn bị đánh hội đồng nữa, đến lúc này vẫn chưa bị tóm thì đã đủ để tự hào rồi, không phải ai cũng siêu được như Triệu Bân.