Kiếm đã chém xuống.
Lão ta thông suốt vung tay lên lần nữa để hất tung Ma Tử.
Ma Tử ngay lập tức quay trở lại, ấn đường mở ra con mắt thứ ba.
Tuy nhiên, đó cũng không phải là đồng lực đặc biệt mà là một trong những cấm thuật truyền thừa của Ma gia.
Vào lúc con mắt thứ ba vừa mở thì đã đánh ra một tia sét đen, lão già mặc mãng bào mất cảnh giác bị tia sét đánh trúng đến mức phải lảo đảo, chưa kịp đứng vững thì Ma Tử đã tiếp tục giết tới, khí thế của hắn ta như thiên thạch đâm thẳng vào người của lão ta, hất tung lão ta vào ngôi đạo quán.
“Tên nhóc, khá lắm”, lão già mặc mãng bào nổi giận đùng đùng, chân nguyên bạo dũng.
Ma Tử huyết sát quay cuồng, rút kiếm đâm tới từ hướng đối diện.
Bên kia, Triệu Bân cũng đã phóng tới chỗ Lữ Trác rồi.
“Lão yêu cứu ta”, Lữ Trác vội vàng lui về phía sau.
Lão già mặc mãng bào rất muốn cứu hắn ta nhưng không thể, lão ta đang bị Ma Tử liều mạng cầm chân, không thể nhúc nhích.
Ầm!
Triệu Bân không nhiều lời vô nghĩa, từ trên trời đánh xuống một chiêu Đại La Thiên Thủ.
Thấy vậy, Lữ Trác cũng điều khiển con báo bay lên trời né tránh.
“Chạy đi đâu?”
Hai ngón tay của Triệu Bân đã khép lại, bắt đầu thi triển Tru Tiên quyết nghiền nát đối phương.
Một dòng máu đó phun ra hết sức chói mắt, con báo bay đã bị chém đứt một cánh, nhanh chóng cắm đầu xuống đất.
Lữ Trác hết sức chật vật, không bao lâu sau bị buộc phải nhảy xuống đất, miệng ho ra máu, huyết thai trong một ngày không thể tự di chuyển bằng hai chân, mỗi lần cử động đều gặp phải phản phệ dữ dội.
Triệu Bân cũng đến ngay sau đó, hung hăng đáp xuống đất.
Lữ Trác thấy vậy thì liền phóng ra một tia máu công kích.
Triệu Bân không quan tâm, dùng thân đối kháng, sau đó cắm một kiếm xuống đất, thi triển “Thiên Lôi trận”.
Đột nhiên, từng luồng lôi điện từ dưới đất phóng lên phát ra thanh âm hết sức chói tai, tất cả những thứ đứng trong phạm vị trăm trượng đều bị ảnh hưởng.
Sau khi hắn thăng lên cảnh giới Huyền Dương thì phạm vi công kích của Thiên Lôi trận lại càng rộng lớn và mạnh mẽ hơn nữa, Lữ Trác đang ở trong phạm vi của Thiên Lôi trận thì chắc chắn không thể chạy nổi, ngay cả đứng cũng không đứng vững.
Cùng lúc đó, một ngọn chiến mâu màu đen đã phóng tới đâm thẳng vào thân thể của Lữ Trác, lôi hắn ta đi cả một đoạn xa rồi leng keng cắm vào vách núi phía sau.
“Ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn giết ta?”, toàn thân của Lữ Trác đang ngập ngụa trong máu những hắn ta vẫn kịch liệt giãy dụa, dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào Triệu Bân, hắn ta biết rằng mình chắc chắn sẽ chết, nhưng trước khi chết thì hắn ta vẫn muốn biết được nguyên do.
“Ta họ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Bân, là Triệu Bân của thành Vong Cổ”, Triệu Bân nhàn nhạt nói với hắn ta.
“Triệu Bân?”, Lữ Trác vừa nghe thấy cái tên này thì hai mắt đã trợn trừng, đồng tử co rút lại, nét mặt lộ ra vẻ không thể nào tin được, đệ tử đứng nhất tỷ thí thí tân tông lại là con trai của Đan Phượng Phù Dung, trong cả Thiên Tông và hoàng tộc cũng không có ai phát hiện ra, ngay cả sư phụ Tử Y Hầu của hắn ta cũng không biết.
Đã hiểu, giờ thì hắn ta đã hiểu.
Triệu Bân đến đây là để báo thù, hắn ta thân là đồ nhi của Tử Y Hầu, chắc chắn Triệu Bân sẽ không bỏ qua.
“Lên đường thong thả”.
Triệu Bân toát ra sát khí lạnh như băng, một kiếm chấm dứt mạng sống của đối thủ, thuận tiện còn ra tay hủy thi diệt tích.