“Có đan hải thật tuyệt!”, rất nhiều lão tiền bối xuýt xoa.
Cơ Ngân có đan hải thì đương nhiên không cần nói cũng biết lượng chân nguyên thế nào.
Hắn dám dùng chiêu lớn mà không e dè gì như thế thì đủ biết hắn mạnh đến cỡ nào rồi.
Nói đến Ngô Khởi, hắn ta dùng đan dược lạ nên tu vi cảnh giới Địa Tạng cũng mang lại chân nguyên dồi dào, bí pháp được đánh ra dường như không kém cạnh gì Cơ Ngân, người bình thường không thể nào chịu nỗi việc dùng bí thuật đánh nhau cỡ đó.
“Cho ngươi thở như cún luôn này!”
Triệu Bân thầm mắng trong bụng, chín phân thân đang ở dưới mặt đất không ngừng truyền linh khí cho hắn.
Chân nguyên của Triệu Bân không chỉ không cạn kiệt mà ngược lại còn rất dồi dào, bí thuật và huyền pháp nổ điên cuồng, không giới hạn, cục diện từ chỗ đấm nhau chuyển sang Ngô Khởi bị đấm đến phải liên tục lùi về sau.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngoài thành Đế Đô phát ra tiếng ầm ầm như sấm, nổ tung cả vòm trời.
Có lẽ do trận chiến quá phấn khích nên hơn nửa người dân Đế Đô đều tập trung ra đây xem, trước cổng thành là bóng người đông như trẩy hội, trên tường thành cũng đen nghìn nghịt người, tiếng thổn thức và chậc lưỡi vang lên liên tục: Một trận chiến cùng thế hệ nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy Ngô Khởi bị đánh thảm thương đến thế”.
Một chữ “thảm” đó có thể miêu tả đại khái trình trạng của Ngô Khởi giờ phút này.
Từ khi bắt đầu dùng bí thuật nổ tung thì tên đó chỉ đỡ được khoảng mười mấy hiệp, sau đó liên tục thất bại thoái lui, bị Cơ Ngân đánh đến nỗi đứng không vững, cả người toàn vết thương, tóc tai bù xù, toàn máu là máu, nếu đài chiến đấu là một phong cảnh thì chắc hẳn Ngô Khởi… Là nổi bật nhất.
“Ta bào sức ngươi đến chết thì thôi”.
Những lời trong lòng Triệu Bân cực kỳ chính xác, hắn có đan hải, chân nguyên dồi dào, có thêm chín phân thân, tinh khí cuồn cuộn không ngừng truyền về, lại càng miễn bàn đến Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, chỉ cần đánh thôi chẳng phải phòng ngự, dù bấy giờ Ngô Khởi sở hữu tu vi Địa Tạng thì hắn cũng chẳng dùng kỹ xảo gì đáng nói, từ đầu đến cuối vẫn là những đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ, cách chiến đấu đó đã nói rõ một câu: Có thể đánh, có thể chịu đòn.
“Hắn… Có chân nguyên vô hạn ư?”
Ngô Khởi thầm rít gào trong lòng, dù có đan hải nhưng cũng chỉ là cảnh giới Huyền Dương thôi mà, không thể có nhiều chân nguyên đến vậy được, dù là cảnh giới Địa Tạng như hắn ta, sở hữu khí huyết mênh mông nhưng cứ mài mòn thế này thì đúng là không thể đánh lại cảnh giới Huyền Dương, đối phương càng đánh càng hăng, hắn ta đã sắp gục ngã rồi, bản thân cũng am hiểu rất nhiều bí thuật và huyền pháp, cũng có rất nhiều cấm thuật nhưng chân nguyên không đủ, cũng chẳng thể thực hiện được.
“Được lắm Cơ Ngân!”, cao thủ Ngô gia lạnh lùng hừ nói.
Đúng vậy, cao thủ Ngô gia đến đây khá nhiều, đứng dàn quanh bốn góc đài chiến đấu, ánh mắt chợt lóe vẻ sắc lạnh, đã có tính toán trong lòng, khi cần thiết sẽ ra tay, cùng nhau giết chết Cơ Ngân, đây không phải là Đế Đô mà là ngoại thành, so tài thì sống chết là chuyện khó tránh khỏi, vì một Cơ Ngân, Thiên Tông lại có thể trở mặt với đại nguyên soái Hổ Uy ư?
“Cơ Ngân đúng là thứ quái thai”.
“Đan hải Huyền Dương mà có lượng chân nguyên thế này thì có hơi nhiều quá”.
“Hắn có bao nhiêu chân nguyên ta không biết, nhưng Ngô Khởi thua chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.