Phải biết rằng hoàng tộc đã cấm vẽ bùa từ rất nhiều năm về trước.
Những năm gần đây do chiến tranh xảy ra cho nên lệnh cấm mới dần dần được bãi bỏ, dù vậy hầu hết bùa chú đều đã bị hoàng tộc và Thiên Tông quét sạch, trong dân gian không còn được bao nhiêu, mặc dù trong dân gian cũng có bùa sư nhưng không có được bao nhiêu người là bùa sư chân truyền.
“Cậu nhóc này, ngươi là bùa sư sao?”, lão Huyền Cơ ngập ngừng hỏi.
Triệu Bân không phản bác mà chỉ khẽ gật đầu, hắn có nhiều bùa như vậy, nếu như còn bảo không phải thì ngay cả quỷ cũng không tin.
“Nhãn giới của ta đúng là kém quá!”, lão Huyền Cơ cười nói.
Ở một khía cạnh nào đó, bùa sư so với luyện đan sư và luyện khí sư đều tôn quý như nhau.
“Có thu mua hay không?”, Triệu Bân lại hỏi.
“Mua, mua hết!”, lão Huyền Cơ nói một cách hết sức quyết đoán rồi nhanh chóng kiểm đếm số bùa.
Càng kiểm đếm thì lão ta lại càng cảm thấy kinh hãi, mặc dù đống bùa này đều chỉ là bùa cấp Chân Linh nhưng công dụng của mỗi một loại bùa đều không hề tầm thường chút nào.
Chẳng hạn như bùa nổ, uy lực của nó tuyệt đối không thua kém những loại bùa cấp Huyền Dương khác.
Có cả bùa nặng thân và bùa nhẹ thân, lão ta còn chưa từng nghe nói qua, sau khi hỏi và biết được công dụng của chúng thì hai mắt của lão ta liền không khỏi sáng lên.
Lão ta đã sống hơn năm mươi năm vậy mà vẫn không hề biết trên đời lại tồn tại những loại bùa chú kỳ quái đến như vậy.
“Thượng phẩm, đây đều là hàng thượng phẩm”, lão Huyền Cơ thầm nghĩ.
Thật khó nếu như muốn phân chia cấp bậc của đống bùa này, nhưng chắc chắn chúng đều là những lá bùa cao cấp nhất trong số những lá bùa cấp Chân Linh khác.
Phải mất một lúc lâu sau thì lão ta mới kiểm đếm xong, ngay sau đó thì lão ta liền rút ra một xấp ngân phiếu dày cộp, tất cả đều tính đúng theo giá thị trường.
Triệu Bân cầm lấy ngân phiếu rồi cũng không vội rời đi, chỉ thong thả đi tới đi lui trong cửa hàng.
“Thảo nào trông hắn rất quen”.
Ở bên kia quầy, lão Huyền Cơ đang xem lại một bức họa.
Thứ vẽ trong bức họa tất nhiên là chân dung của Triệu Bân, hay nói đúng hơn là chân dung của Cơ Ngân, hắn có một gương mặt hết sức bình thường nhưng lại có không ít người sở hữu bức họa chân dung của hắn.
Trùng hợp là lão Huyền Cơ này cũng sở hữu một bức.
“Người có thiên lôi phần lớn đều là luyện khí sư”, lão Huyền Cơ suy tư lẩm bẩm.
Cơ Ngân này lại còn là một bùa sư, chỉ riêng hai thân phận đó cũng đã đủ tôn quý, thế mà hắn còn có thêm thiên phú siêu cường bao gồm chiến lực, tư chất, năng lực lĩnh ngộ,… rõ ràng hắn chính là một kỳ tài nghịch thiên! Nữ soái tìm ở đâu ra được một kỳ tài như vậy chứ?
Nghĩ ngợi một hồi thì lão ta mới thản nhiên cất bức họa lại, không xem xét nữa.
Khi nào rảnh lão ta nhất định sẽ đến Thiên Tông để tìm Cơ Ngân trò chuyện, ví dụ như chuyện về bùa chú, nếu như Cơ Ngân tiếp tục vẽ bùa thì lão ta nhất định cũng sẽ tiếp tục mua, chủ yếu là bởi vì lão ta vẫn muốn kết giao với hắn sâu hơn.
Trong tương lai hắn chắc chắn có thể hùng bá một phương.