Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng ầm ầm trên đài chiến đấu vang vọng cả Thiên Tông, cứ như bùa nổ đang tập trung nổ tung trên đó vậy.
Là Triệu Bân và Sở Vô Sương đang chiến đấu… Cực kỳ hăng hái, đài chiến đấu chỉ còn lại những dị tượng từ bí thuật.
“Mấy… Hiệp rồi”, lão Trần Huyền há miệng.
“Còn ba chiêu nữa… Là năm trăm hiệp rồi”.
“Hai người bọn họ… Có chân nguyên vô hạn hả?”
Không có tiếng trầm trồ khen ngợi, chỉ có những âm thanh khó hiểu và đầy khiếp sợ.
Sở Vô Sương thì không nói làm gì! Bọn họ đều hiểu được, năm loại thuộc tính có thủy có mộc, nước là nguồn của sự sống, những người có được thuộc tính này đều sở hữu lực sinh mệnh vô bờ.
Mộc cũng là sinh linh, người có được thuộc tính này đều là yêu nghiệt với lực sinh linh dồi dào, càng miễn bàn đến việc… Cô ta có cả hai, chân nguyên của cô ta là thứ không người cùng cấp nào có thể so sánh, dù có phải đánh làm tiêu hao mất thì cũng chẳng đáng là bao.
Vấn đề là hôm nay lại có một nhân tài xuất hiện, liều mạng đánh với cô ta tận năm trăm hiệp.
Đúng vậy, tên Cơ Ngân đó rõ ràng mang thuộc tính phong nhưng lại có nhiều chân nguyên như thế, nếu đổi thành một cảnh giới Chân Linh tầng cao nhất khác thì e là chân nguyên đã khô cạn từ lâu… Bị đánh thành tro bụi từ sớm rồi.
“Hắn có đan hải ư?”, Linh Lung thì thầm.
Cũng chỉ có khả năng đó thôi, nếu không… Hắn lấy đâu ra nhiều chân nguyên như thế.
Các trưởng lão khác cũng đoán thế.
Nếu đó là sự thật thì quả là đáng sợ.
Một cảnh giới Chân Linh có được võ hồn thì thôi đi, lại còn có cả đan hải.
Ầm! Ầm!
Trận chiến vẫn chưa kết thúc, tiếng ầm ầm chưa từng dừng lại, hơn nữa càng đánh lại càng hăng.
Theo Nguyệt Thần thấy, Triệu Bân với Sở Vô Sương đánh nhau khá là thú vị, một người có Trường Sinh Quyết, lực tái sinh cực kỳ bá đạo, một người có áo ngũ sắc rất khó phá vỡ, một người có thể hồi phục, một người lại có sức chống đỡ, không đánh với nhau mấy trăm hiệp thì quá là có lỗi với tư chất của họ.
“Thứ quái thai gì thế không biết”, Sở Vô Sương lại khiếp sợ.
Cô ta có hai thuộc tính thủy và mộc cũng không thể gánh vác nổi sự mài mòn này, người đối diện thì vẫn vui vẻ không hề hấn gì, cô ta đã từng đánh với rất nhiều yêu nghiệt cùng cấp, nhưng quái dị như Cơ Ngân thì vẫn là lần đầu.
“Không có ai… Thích hợp làm lá chắn thịt như cô đâu”, Triệu Bân cũng thầm giật mình.
Cô ta… Thật sự rất khó đánh.
Tiếp tục đánh thế này, hắn là người có đan hải… Cũng không thể chống chọi nổi.
Soạt!
Trong khi suy nghĩ thì Sở Vô Sương đã ập tới, một ngón tay xuyên thủng ngực hắn.
“Mở cho ta”, Triệu Bân gọi ra một tia sét, bỏ thêm cả khí huyền hoàng vào đó.
Một đòn… Trúng mục tiêu.
Âm thanh răng rắc khe khẽ vang lên, hắn có thể loáng thoáng nghe thấy.
Phá, cuối cùng cũng phá được rồi.
Cái lồng kín của Sở Vô Sương, cuối cùng cũng bị hắn phá ra một lỗ hổng.
Như thế là đủ rồi, hắn có thể dùng được thiên nhãn thuấn thân, chỉ cần nhắm vào lỗ hổng đó là được.
Ầm! Ầm!
Lại một đòn thật mạnh, cả hai người đều bị hất văng, rơi xuống đất phát ra tiếng ầm ầm vang dội.
Tất cả mọi người đều im lặng để dõi mắt nhìn hai người.
Cả hai đều khó chơi.