Hắn không nên nói thế, cũng không nên động đậy.
Hắn vừa động đậy, Vân Yên cũng nhúc nhích theo.
Hắn lùi một bước, Vân Yên cũng tiến một bước, không để hắn kịp thở, Vân Yên đã nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy, nước mắt thấm ướt vào ngực hắn.
Cũng không biết là quá nhớ thương hay quá yêu người kia.
Cái ôm này của Vân Yên như dùng hết sức lực của cô ta.
Rắc!
Sau đó một âm thanh vang lên.
Dù đang ở trong trạng thái mộng du, cái ôm này của Vân Yên cũng rất dọa người.
Đến nỗi Triệu Vân không chịu nổi, xương cốt cả người đều kêu răng rắc.
“Nhìn thôi cũng thấy đau”, Lăng Phi nhếch miệng.
Mục Thanh Hàn cách đó không xa cũng cảm thấy hoảng.
“Có gì… từ từ nói”.
Triệu Bân nhe răng nhếch miệng, lúc nói miệng không ngừng chảy máu.
Đây là hắn chứ nếu đổi thành cảnh giới Chân Linh khác, e là đã lên đường từ đời nào rồi.
Nhìn đi! Lời nói của hắn có tác dụng hơn Mục Thanh Hàn, vừa gọi một tiếng sư phụ, Vân Yên đã tỉnh lại.
Tỉnh thì tỉnh rồi đấy, bầu không khí lại rất vi diệu.
Nơi nhiều người sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên im ắng.
Giống như giờ phút này Vân Yên sững sờ một chốc, người ta ôm… là Cơ Ngân sao?
“Có gì… từ từ nói!”, Triệu Bân lại nói.
Vân Yên bừng tỉnh, hoảng hốt buông Triệu Bân ra rồi lùi về sau một bước.
Phụt!
Triệu Bân cũng không ổn lắm, chưa kịp đứng vững đã phun ra một ngụm máu, hắn chưa bị chút thương tích nào trong cuộc thi Tân Tông, thế mà lại bị sư phụ ôm đến phun ra máu.
Thế nên mới nói đừng nên tìm vợ có cảnh giới quá cao khi tu vi không bằng người ta, nếu lên giường rồi thì thật sự chết người đó.
“Ta…”
Vân Yên mấp máy môi, vô thức giơ tay lên chạm vào giọt nước mắt trên gò má.
Giấc mơ đêm nay rất ấm áp, đã mơ thấy người cô ta muốn mơ đến.
Tỉnh giấc lại là tình thế này, rốt cuộc cô ta đã làm gì trong lúc bị mộng du thế này.
Nhìn Cơ Ngân, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương nữa; nhìn Mục Thanh Hàn lảo đảo bước đi, máu nhuộm đỏ cả áo.
Xích Yên lảo đảo, xem ra bị thương khá nặng, chỉ có Lăng Phi bị treo trên cây xem như vẫn còn lành lặn không bị gì.
Bốn đệ tử mà đã có ba người bị cô ta đánh thành bị thương.
“Sư đệ!”, Mục Thanh Hàn lảo đảo bước đến.
Người bị thương nặng nhất vẫn là Cơ Ngân, tiếng răng rắc lúc nãy là minh chứng rõ nhất.
“Đỡ đệ một chút, đệ có thể sẽ nôn thêm nữa”, Triệu Bân lảo đảo đứng dậy.
Nói nôn là nôn ngay, búng máu này của hắn… rất đáng sợ.
Sáng sớm, khi sắc trời còn chưa tỏ, không khí trong Thiên Tông đã sôi sục.