Chương 1182:
Vệ Xuyên là một tên nhẫn tâm, Ngụy Đằng và Trịnh Minh không thể nào so bì, nếu cấp Chân Linh mà gặp hắn ta thì không bị đánh tàn phế mới là chuyện lạ, lúc cần hèn thì vẫn phải hèn, hèn một chút vẫn tốt hơn là bị đánh tàn phế.
“Đừng cản trở ta kiếm tiền!”, đương nhiên Triệu Bân sẽ không đi.
“Kiếm tiền cái đầu ngươi!”
Người hiền lành như nhóc mập Tử Viêm mà cũng thốt ra một câu chửi tục.
Ba người họ đẩy tới đẩy lui, hai người kẹp cánh tay, một người đứng sau lưng đẩy, ý của họ rất rõ ràng, không phải Cơ Ngân nhà ta không muốn lên sàn đấu mà là bọn này không muốn để hắn đánh thôi.
Nói trắng ra là tìm đường lui cho Triệu Bân, làm cho xong chuyện, tránh bị người ta dạy đời.
“Cứ vậy mà bỏ đi sao? Đồ rùa rụt cổ!”, Trịnh Minh mắng.
Mấy chuyện chửi mắng đó thì không cần lão đại phải lên tiếng, đấy là trách nhiệm của người làm tiểu đệ.
Nghiêm Khang, Vũ Văn Hạo, Ngụy Đằng, Viên Miểu cũng hùa theo, bọn họ đều là những người từng bị Triệu Bân đánh tàn phế, ai cũng oán hận trong lòng, hiếm khi tụ họp đông đủ thế này nên mặc sức mà lời này tiếng nọ.
“Cóc ghẻ!”
“Dựa hơi phụ nữ để có địa vị, ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi!”
“Đồ khốn”
Một khi có người lên tiếng mắng thì cục diện liền bắt đầu loạn lên, những người không ưa Cơ Ngân, những người có thù oán riêng với hắn, những người ghen ghét đỉnh Tử Trúc đều nối đuôi nhau ra mặt, cảm giác cứ như hắn là một tội đồ không thể tha thứ, bị quan phủ lôi ra phố diễu hành thị chúng, nếu có thêm rau úng và trứng gà nữa thì sẽ càng giống cảnh tượng đó hơn nữa.
“Mẹ kiếp, miệng ngươi ăn phân à”.
“Mạnh vậy sao? Ngon thì tìm ta mà đánh!”
“Một đám ngu!”
Có người mắng Triệu Bân thì cũng có người ủng hộ Triệu Bân, chẳng hạn như Tô Vũ, Dương Phong, Tử Viêm, Tư Không Kiếm Nam, đến cả Lâm Tà đang bị thương cũng lên tiếng mắng lại, đặc biệt là Tô Vũ, giọng hắn ta không vừa gì đâu, không cần người khác giúp đỡ, chỉ mình hắn ta thôi cũng đủ để đấu lại cả đám kia rồi.
Hiện trường trở nên náo nhiệt, được chia làm hai phe, ai cũng như mấy bà cô chanh chua chửi đổng.
“Hiện trường mắng chửi quy mô lớn sao?”
Ngô Huyền Thông nhếch môi, hai mắt đảo tròn, nhìn người này rồi lại nhìn người kia, thường này đều đạo mạo lắm, giờ thì ai cũng thành cao thủ mắng nhau đường phố.
“Thì ra đệ tử Thiên Tông của ta có sức sống đến vậy!”
Lão Trần Huyền xuýt xoa, giọng ai cũng cao vút, nổi giận đùng đùng khiến người ta bất giác tưởng rằng Triệu Bân thật sự là một phạm nhân.
Có hàng tá biệt danh ác ý được đặt cho hắn.
“Đánh nhau thì cứ đánh nhau, chứ mắng người khác thì thiếu văn hóa đấy”.
Lão đạo Âu Dương hít một hơi thật sâu và còn liếc đồ đệ Hoàng Hiết của mình, hắn ta cũng không chịu yên phận mà chạy đi mắng chửi rồi.
Hắn ta mắng Triệu Bân, cũng không biết máu nóng từ đâu ra mà mắng rất hăng.
Vân Yên chau mày, sắc mặt rất khó chịu, mấy tên nhóc đó mắng Triệu Bân mà kéo luôn cả đinh Tử Trúc vào, mắng đồ đệ của cô ta tức là mắng cô ta, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta giận đến như thế.
Ngoài chau mày, cô ta còn lườm mắt sang Lạc Hà.
Lạc Hà ho gượng, giả bộ như không nhìn thấy, đồ đệ ta ấm ức nên phải tìm người để trút giận.
“Đồ đệ nhà ngươi có sức ảnh hưởng thật đấy!”, Đào Tiên Tử và Linh Lung đều xuýt xoa.
Trận đấu của các đệ tử mới lúc nãy cũng không náo nhiệt bằng bay giờ.
Không ngờ tiết mục đặc biệt này lại khiến cho cục diện loạn đến như vậy.
Vân Yên xoa chân mày, đồ đệ nhà cô ta thật sự không chịu yên phận gì hết, mỗi lần xuống núi đều gây sự.
“Ta ứng chiến!”
Triệu Bân hét lớn lên giữa những tiếng mắng chửi nối đuôi nhau như sóng biển.
Hắn phải lên tiếng thôi, nếu còn không lên tiếng thì họ còn tưởng hắn là một con chuột nữa.
Hắn vừa thốt lên câu đó thì hai bên liền im lặng.
Bọn Vệ Xuyên và Ngụy Đằng đều nở nụ cười lạnh lùng, đấy là kết quả mà bọn họ muốn, chỉ cần Cơ Ngân chịu lên sàn đấu thì chuyện gì cũng dễ nói, vậy thì cũng không uổng công bọn họ đã tụ lại với nhau để mắng chửi.
“Đầu óc ngươi có vấn đề rồi sao?”, Tô Vũ lườm Triệu Bân.
Bọn Dương Phong cũng cười gượng, mắng lâu như vậy mà cũng không ngăn được cái tên này.
“Đúng là cản trở ta kiếm tiền mà!”
Triệu Bân len lỏi qua các kẽ hở, xuyên qua đám đông và nhảy lên sàn đấu.
Những người tham gia trận mắng chửi lúc nãy đều tập trung dưới sàn đấu.
Hai bên đều nhìn nhau không vừa mắt, vẻ mặt cứ như muốn đánh hội đồng.
Các trưởng lão và đệ tử đến xem kịch đều tìm chỗ ngồi xuống, rất nhiều người còn lấy hạt dưa và bày mấy miếng dưa hấu tươi trước mặt, đúng nghĩa là khán giả.
“Ta đã đợi trận đánh này rất lâu rồi!”, Vệ Xuyên cười nham hiểm, phất nhẹ chiếc quạt xếp, ưỡn thẳng lưng, ngất cao cằm, không thèm nhìn Triệu Bân, dáng vẻ càng lúc càng đẳng cấp.
“Có đặt cược không?”
Triệu Bân không muốn nói nhiều, hắn lại khởi động cổ tay.
Những người biết rõ về hắn đều biết, động tác đấy là động tác khởi động để chuẩn bị đập người.
“Hai mươi vạn, có giỏi thì đến lấy đi!”
Vệ Xuyên đã chuẩn bị trước khi đến, hắn ta ném một lốc ngân phiếu trên sàn đấu.
Tiếp đó thì thấy phía sau có một lá bùa phát sáng, nhập vào trong người hắn ta.
Ngay lập tức, tu vi cấp Huyền Dương của hắn ta bị áp xuống cấp Chân Linh đỉnh cao.
Ngụ ý rất rõ ràng: Ông đây không cần chút ưu thế đó, dù đấu cùng cấp bậc thì vẫn có thể đánh ngươi tàn phế!