“Sư phụ từng nói, lúc đánh nhau, nếu có thể không kết ấn thì đừng kết ấn, lãng phí thời gian”.
Triệu Bân đã xuống sàn đấu, trước khi xuống còn nói cho cả hội trường nghe triết lý nhân sinh.
“Ta chưa từng nói!”, Vẻ mặt của Vân Yên đã nói lên điều đó.
“Là ta nói” ánh mắt của Nguyệt Thần đã thể hiện hết ý đó.
Đánh nhau thì cứ đánh thôi, chuyện đơn giản mà, sao cứ lôi mấy thứ vô dụng đó ra, chúng không chỉ lãng phí thời gian mà còn đầy sơ hở nữa.
Đương nhiên, nếu như bấm ấn quyết nhanh thì tình huống lại khác, nhưng rõ ràng Hán Triều không thuộc đối tượng đó, dù hắn ta có bấm ấn quyết nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh hơn bước phong thần của Triệu Bân.
“Đồ đệ!”, sư phụ của Hán Triều đã lên sàn đấu, đỡ Hán Triều dậy.
Hán Triều còn chẳng thể đứng vũng, hắn ta bị đập quá mạnh tay, không biết đã có bao nhiêu xương cốt bị gãy.
“Có vẻ đồ đệ của ngươi cũng chả ra làm sao”.
Sư phụ của Vũ Văn Hạo, sư phụ của Nghiêm Khang, sư phụ của Ngụy Đằng, sư phụ của Trần Minh… Sư phụ của tất cả những đệ tử từng bị Triệu Bân đả bại đều nói câu đó.
Trước đây, lúc đệ tử của bọn họ bị đánh, tên này đã châm biếm và chọc ngoáy không ít, bây giờ Hán Triều cũng thất bại thảm hại, bọn họ cũng phải nói cho sướng miệng.
Khuôn mặt già nua của sư phụ Hán Triều tái xanh, ánh mắt nhìn Vân Yên đầy vẻ thù địch.
“Nhìn ta làm gì, cũng đâu phải là do ta đánh đâu!”, Vân Yên bĩu môi, là do đệ tử của ngươi tệ thôi.
“Hay, hay lắm!”
Sư phụ của Hán Triều hừ một tiếng lạnh lùng, đưa Hán Triều đi.
Chữa, phải chữa trị thật nhanh cho đệ tử, nếu chậm trễ thì hắn ta sẽ bị tàn phế mất.
“Lại một tên nữa thê thảm”, Tô Vũ cảm thán.
Chữ “lại” đó được dùng khá chính xác.
Hễ người nào lên sàn đấu với Triệu Bân, dù là bộ ba gây chuyện hay là tiểu đệ Vệ Xuyên, hoặc bọn Viên Miểu, toàn bộ đều thành bán thân bất toại hết.
Bởi vậy mới nói:
Đánh nhau với tên tiểu võ tu đó thì phải chuẩn bị tâm lý là mình có thể đập tàn phế trước đã.
“Phải chăng lão phu đã đánh mất một nhân tài?”
Lão Trần Huyền lẩm bẩm, hôm đó, lúc Thiên Tông thi sát hạch, ông ta rất xem thường Triệu Bân.
Giờ nghĩ kĩ lại thì thấy hơi hối hận, dường như từ khi Triệu Bân đến Thiên Tông, hắn chưa từng thất bại lần nào.
Cũng như ông ta, rất nhiều trưởng lão đều vuốt râu, ai cũng đang hối hận.
Tu vi hại người mà, vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một tên cấp Chân Linh không có tiền đồ gì, nhưng giờ hắn lại khiến họ bất ngờ hết lần này đến lần khác, chưa nói đến tư chất, chỉ nói đến chiến tích ở mấy trận đấu thôi thì ít nhất cũng không để sư phụ phải mất mặt.
“Mắt kém rồi sao?”, rất nhiều trưởng lão dụi mắt.
Có lẽ bọn họ thật sự đã bỏ lỡ một nhân tài, đáng lẽ nên tin nữ soái.
Nữ soái tung hoành chiến trường, là cao thủ cấp Chuẩn Thiên đích thực, người mà đối phương chấm thì sao có thể không có bản lĩnh gì.
Đáng tiếc, bọn họ đều không tin, vì không tin nên đã bỏ lỡ mất một đồ đệ giỏi.
“Trưởng lão?”
Triệu Bân đã đi đến, phất tay qua lại trước mặt lão Trần Huyền.
Hắn đã thắng, đến để lấy tiền thưởng, hắn cược năm mươi vạn, một chấp chín, tức là lãnh bốn trăm năm mươi vạn.
“Bị ngươi ăn tiền thật rồi”, lão Trần Huyền chậc lưỡi.
Ông ta cũng muốn ăn gian nhưng lại không dám, không phải vì sợ Triệu Bân mà là sợ Vân Yên.