Năm mươi bốn người nối đuôi nhau tiến về trước, ai cũng cầm thẻ ngọc.
Năm mươi bốn thẻ ngọc lại được treo lên tường, vừa nhìn là biết ngay ai sẽ đấu với ai.
Triệu Bân lướt nhìn một lượt, ây chà, là Hán Triều.
“Nguyên Lãng, Cổ Mậu ở lại thi đấu, những người khác đi xuống!”
Ngô Huyền Thông nói một câu rồi tìm chỗ ngồi xuống, ông ta không có hứng thú với trận cứu.
“Hắn đã bốc được thăm thượng thượng rồi!”
Lúc xuống sàn đấu, rất nhiều đệ tử đã nhìn Hán Triều.
Hán Triều cười toe toét, vòng đầu tiên hắn ta rút thăm trúng Sở Vô Sương là do vận may không tốt, lần này, có vẻ như may mắn đã quay lại, bốc phải một tên yếu nhất, ông trời có mắt mà!
“Ông trời có mắt!”, Triệu Bân cũng thầm cảm thán.
Triệu Bân cũng có ân oán với Hán Triều, hắn ta cũng có “công” trong việc đàn áp nhà họ Triệu của hắn.
Ầm! Keng! Choảng!
Mọi người vừa bước xuống thì trên sàn đấu đã bắt đầu cuộc chiến, là Nghiêm Khang và một thanh niên áo trắng.
Họ đánh nhau rất khốc liệt.
Đây là trận hồi sinh, nếu thua thì sẽ bị loại thật sự nên không ai nương tay.
Xét về sức chiến đấu thông thường thì Nghiêm Khang mạnh hơn thanh niên áo trắng.
Ngặt nỗi, trước đó Nghiêm Khang chiến đấu với Hoa Đô thì đã bị thương quá nặng, thời gian lại quá ngắn, hắn ta không kịp hồi phục, giờ lại phải chiến đấu khi còn đang bị thương, không thể phát huy được cả mức chiến đấu bình thường.
Ngược lại, ngay từ vòng đầu tiên thì thanh niên áo trắng đã từ bỏ quyền thi đấu, bảo toàn thực lực, bây giờ mới đánh Nghiêm Khang tan tác.
A…
Nghiêm Khang hét lớn, cố sức chống đỡ.
Đáng tiếc, dù hắn ta có hét lớn hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì, có làm thế nào cũng không thể đỡ được đòn tấn công của đối phương, hắn ta liên tục nôn ra máu, để đối thủ nắm được cơ hội.
Thanh niên áo trắng liên tục tấn công điên cuồng, đánh cho hắn ta rơi xuống sàn đấu.
Nghiêm Khang lại một lần nữa hôn mê.
Và cũng một lần nữa giả ngầu thất bại.
Phù!
Thanh niên áo trắng thở phào nhẹ nhõm, hắn ta là người đầu tiên thành công thông qua vòng hồi sinh.
“Nào!”
Vũ Văn Hạo hét lớn lên một tiếng rồi nhảy lên sàn đấu.
Đối thủ của hắn ta là một đệ tử bình thường, cũng là người đã từ bỏ quyền thì đấu trong vòng một.
Có điều, sau khi cuộc chiến bắt đầu mới biết sức chiến đấu của đối thủ không tầm thường, ít nhất thì cũng hơn Vũ Văn Hạo.
“Đáng chết, hắn che giấu thực lực”.
Vũ Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi, đánh thật mới biết mình không đánh lại đối phương.