Người thì nói chuyện phiếm, kẻ thì đang đánh nhau.
Trên sàn đấu, cuộc chiến đang diễn ra vô cùng khốc liệt, tiếng la hét không ngừng vang lên, âm thanh khen ngợi cũng liên miên không ngớt.
Mộ Chiêu Tuyết đã thắng, thuận lợi vào vòng trong.
Tiếp theo đó là Tư Không Kiếm Nam, hắn ta tiến lên sàn đấu với thân pháp nhẹ nhàng khiến không ít nữ đệ tử phải ngước nhìn.
Tên đó thật sự rất điển trai, trong vòng một trăm mét trở lại, chắc chắn có một người yêu cũ, nói không phải đùa chứ với bí thuật tán gái gia truyền, tán đâu là đổ đó ngay.
Người đấu với hắn ta là một nữ đệ tử, lúc nhìn Kiếm Nam thì còn tỏ ra hơi e thẹn.
“Em gái cũng xinh đẹp thật đấy!”
Tư Không Kiếm Nam phe phẩy nhẹ chiếc quạt xếp, nụ cười khiến người ta có cảm giác như được đắm mình trong gió xuân.
“Ông bấm ngón tay tính toán thì biết hắn ta đang tán gái!”
“Kiếm Nam không chỉ có hư danh”.
Không ít người lớn tuổi vuốt râu, nói ra lời thật lòng, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Mộ Chiêu Tuyết, ánh mắt của cô gái đó đã nổi lửa, có dấu hiệu nổi điên rồi.
“Ta… Nhận thua!”
Nữ đệ tử đỏ mặt, thật sự bước xuống sàn đấu.
Cả hội trường đều nhếch mép.
Đến cả Triệu Bân cũng thầm giơ ngón tay cái, đẹp trai cũng có lợi thật.
Nữ đệ tử vừa xuống sàn đấu thì Mộ Chiêu Tuyết lại đi lên, Tư Không Kiếm Nam vẫn đang nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp thì lập tức bị véo lỗ tai kéo xuống: Ngươi đúng là người có lòng bác ái thật, bà đang ở đây mà còn dám tán người ta, ý gì đây hả? Còn muốn tối đến cùng người ta lên giường nói chuyện lý tưởng của cuộc đời nữa à?
“Đau, đau, đau mà!”
“Cho ngươi nhớ!”
“Tối nay chết ngươi rồi!”
“Lão đạo, ngươi có hai đệ tử được đấy!”
Rất nhiều trưởng lão nhìn về phía sư phụ của Kiếm Nam và Chiêu Tuyết.
Ông già đó cười gượng, trong mấy sự kiện lớn thế này luôn có cảnh mấy cặp đôi cãi vã với nhau.
Tư Không Kiếm Nam đã xuống sàn đấu.
Đến giờ, có thể nói nửa trận đầu của vòng một đã khép lại.
Một trăm lẻ chín đệ tử, tính cả người được vào thẳng vòng trong là U Lan thì có năm mươi lăm người được vào vòng trong, năm mươi bốn người còn lại phải đánh trận cứu, hai người một cặp, chỉ có hai mươi bảy người được chọn.
“Các đệ tử của trận đấu hồi sinh lên sàn đấu bốc thăm!”
Ngô Huyền Thông vặn eo bẻ cổ, còn ngáp một cái.
“Bốc được thăm đẹp nha!”, Mục Thanh Hàn mỉm cười, vỗ nhẹ Triệu Bân.
“Ừ!”, Triệu Bân đứng dậy, bước lên.
Đối với hắn mà nói thì trong trận cứu, có bốc trúng ai cũng như nhau.
“Thiên linh linh địa linh linh, để ta bốc trúng Cơ Ngân!”
Triệu Bân vừa lên sàn đấu là đã nghe thấy tiếng cầu nguyện, ai cũng lẩm bẩm cầu thần linh.
Thanh Dao nghe thấy, trong lòng thầm cảm thấy buồn thay cho bọn họ, bốc trúng Triệu Bân chẳng khác gì bốc trúng Sở Vô Sương.
Ai cũng tưởng mình dễ bắt nạt!”, Triệu Bân thầm nghĩ trong bụng rồi xếp hàng tiến lên.
Cũng phải trách hắn che giấu quá giỏi, nếu làm lộ thực lực từ sớm thì e rằng không có ai dám đem hắn ra đùa.