Người đối đầu cùng hắn ta là một thanh niên mặc áo tím, chẳng có mấy căn cơ.
Bởi vì không có mấy căn cơ nên vừa xông lên đã tung toàn đại chiêu, chứ chẳng thể bỏ thi ngay khi vừa lên được.
Tiếc rằng đối thủ của người này quá mạnh, nhanh chóng né đòn trong chốc lát, rồi dùng một cái tát khiến người này ho ra cả búng máu, chưa quá một chiêu đã thất bại hoàn toàn.
“Cái tên đầu trọc kia đúng là thần lực trời sinh mà!”, lão Trần Huyền không ngừng cảm thán, thậm chí còn ngưỡng mộ, tại sao hắn ta không phải đồ đệ của ông ta chứ? Nếu được bồi dưỡng thêm, ngày sau chắc chắn cũng là yêu nghiệt một cõi.
“Không biết nếu so với nhóc hám tiền thì ai mạnh hơn ai!”, Triệu Bân lầm bầm.
Câu này cũng là điều mà Xích Yên và Lăng Phi muốn hỏi, cả hai không cao lớn, một người dè dặt cẩn trọng, một người lanh lợi tinh nghịch, một người đầu bóng lưỡng, một người chỉ ham tiền, cả hai đều có thần lực trời sinh, chắc sẽ có cái để đánh.
Xoạt!
Khi Triệu Bân nhìn lại, thêm một người nữa lên sàn, tóc dài bay phơ phất, ngân bào lẫm liệt.
“Khiêm tốn không phô trương, người này đến từ nhà nào vậy!”, Triệu Bân liếc mắt nhìn lão Trần Huyền.
“Thiếu chủ Đường Môn, Đường Hạo!”, lão Trần Huyền đáp.
“Khá đấy!”
Triệu Bân xách bình rượu, tất nhiên hắn biết Đường Môn cũng là một gia tộc ẩn thế lánh đời.
Nghe đồn, vào thời chiến quốc, dòng dõi này cũng từng là vua chúa một phương, vì chiến loạn mà phải ẩn dật, thế nên mới có Đường Môn nổi danh bốn phương.
Họ giỏi dùng ám khí, từ đầu đến chân toàn bẫy rập, khiến đối phương không kịp đề phòng.
Hắn và Đường Môn cũng có chút ân oán.
Ngày trước, tại phiên đấu giá thành Vong Cổ, hắn từng tiêu diệt đệ tử của Đường Môn.
Không phải hắn gây sự, mà là huyết điêu của đối phương định ăn thịt Đại Bằng, cũng chính đối phương muốn giết người cướp của, sau cùng mới bị hắn giết.
Xoạt!
Người thứ hai lên sàn đấu là một thanh niên mặc áo trắng.
Triệu Bân cũng không biết lai lịch của vị này, chỉ biết rằng so với Đường Hạo thì căn cơ kém hơn hẳn.
“Nào!”
Thanh niên mặc áo trắng quát ầm lên, tạo đà tấn công trước, tiếng hô cực kỳ bá khí.
Theo cách nghĩ của hắn ta, không cần biết đánh nổi hay không, nhưng phải có khí thế, phải hô hào thật vang.
Đường Hạo không nói gì, chỉ bước lên phía trước, cuốn theo cơn gió, vung một chưởng.
Uỳnh!
Chưởng này va chạm cùng nắm đấm của kẻ kia, tạo ra tiếng nổ vang trời.
Sau đó, một quầng khí lan ra khắp xung quanh.
Phụt!
Kế đến là tiếng hộc máu của thanh niên áo trắng, chỉ một chiêu đã đại bại.
Hay nói cách khác, Đường Hạo đã kẹp vài cây ngân châm giữa những ngón tay, đối phương trúng kịch độc rồi.
“Có thể dùng độc được à?”, Triệu Bân nhìn lão Trần Huyền.
“Không tổn hại tới mạng người thì được dùng hết!”, lão Trần Huyền nhún vai.
“Quy định này được đấy!”, Triệu Bân liếc nhìn chiếc nhẫn ma, hắn cũng có một thứ cất giấu không ít độc đây.