Chương 1147:
Không biết có phải là trùng hợp không, nó được Xích Yên nhặt lên, đang cầm quan sát.
“Ta với ngươi đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?”
Xích Yên đặt linh châu xuống, nhìn Triệu Bân hỏi thử.
Lúc nãy khi Triệu Bân vào đến thì cô ta đã thấy có gì đó quen quen, không chỉ hắn mà cả Lăng Phi bên cạnh cũng cảm nhận được, đúng là họ đã nhìn thấy bóng lưng Triệu Bân, có điều không nhớ là ai thôi.
“Chưa gặp bao giờ”, Triệu Bân cười cười.
“Mấy ngày nay ngươi nổi tiếng lắm đấy!”, nhóc tóc tím thổn thức không thôi.
Từ khi trở về Thiên Tông, người họ nghe nhiều nhất là hắn, khiêu chiến Sở Vô Sương ở đình Ngọc Tâm, viết thư tình cho Nguyệt Linh, ném bùa nổ các đệ tử trên sườn núi, đánh tàn phế năm người trên diễn võ đài, đúng là nổi tiếng khắp Thiên Tông.
“Cảm ơn sư huynh đã khen ngợi”, Triệu Bân cất linh châu đi.
“Ta có người bạn cũ đi đánh nhau thích quật người ta như thế”, Xích Yên khẽ cười.
“Có dịp cũng mong được gặp một lần”, Triệu Bân cười đi mất, hắn không quay về chỗ ngồi mà đi về phía lão Trần Huyền, trước mặt lão già ấy có một bàn đặt cược, lúc nãy hắn không thấy, xuống tới đây mới nhìn rõ, đặt chút tiền vào đó chính là một cách để làm giàu.
Đằng sau, ánh mắt của Xích Yên và Lăng Phi trở nên sâu thẳm.
Từng gặp rồi, chắc chắn họ đã từng gặp người này, bóng lưng đó càng nhìn càng thấy quen.
“A, Cơ Ngân đây mà!”
Bên này, lão Trần Huyền chắp hai tay liếc nhìn Triệu Bân.
Đợi mấy ngày rồi vẫn không thấy tên ranh này mang hàng đến cho mình, khiến ông ta chờ trong sự khó chịu.
“Một thắng chín?”
Triệu Bân không để ý đến lão Trần Huyền, chỉ nhìn miếng vải trắng trên bàn đặt cược.
Trên đó viết đầy tên của các đệ tử, cả tỷ lệ đặt cược cũng được ghi rất rõ ràng, cái tên Cơ Ngân cũng có trên bảng, nhưng tỷ lệ đặt cược lại là cao nhất, chỉ cần hắn thắng thì một sẽ ăn chín.
“Nhiều người xem trọng ngươi như thế, có muốn đặt chút tiền không?”, lão Trần Huyền cười nói.
“Đặt, tất nhiên là phải đặt rồi”, Triệu Bân cầm một chồng ngân phiếu, khoảng năm mươi vạn lượng.
“Mạnh tay đấy!”, lão Trần Huyền vội vàng cầm lấy, mặt cười tươi như hoa: “Đặt ai thế”.
“Đặt vào chính ta”, Triệu Bân nói xong thì định lấy thêm năm mươi vạn lượng nữa ra.
Nhưng ngẫm lại vẫn thôi, một 100 vạn lượng bạc, một ăn chín tức là chín trăm vạn lượng bạc, sẽ khiến nhà cái nổ tung mất, tiền mấy người kia đặt cũng không đủ để trả cho hắn, đặt cũng như không, được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy, trận này đặt từng đó, chờ lão Trần Huyền thanh toán xong, đến trận cuối hắn lại đặt.
Một cách kiếm tiền tốt thế này, nhất định phải kiếm một bộn.
“Chẳng mấy khi gặp được người cứng đầu như ngươi vậy”, lão Trần Huyền than thở.
Nói xong lại đưa cho Triệu Bân một miếng ngọc bài.
Đó là bằng chứng, nếu Triệu Bân thắng thật thì dùng miếng ngọc đó để lấy tiền.
“Ông không chơi xấu đấy chứ!”, Triệu Bân nhận lấy ngọc bài, dù sao đó cũng không phải là con số nhỏ!
“Tin tưởng là điều cơ bản nhất”, lão Trần Huyền đẩy Triệu Bân đi: “Cản trở tầm mắt ta”.
Triệu Bân dứt khoát không đi nữa, ngồi ngay bên cạnh lão Trần Huyền, cũng nhìn lên đài chiến đấu, Hoa Đô và Nghiêm Khang đều chật vật không sao tả nổi, so với Hoa Đô thì Nghiêm Khang thảm hơn nhiều, trên người toàn vết máu.
Chương 1148:
Một trận chiến không có gì hồi hộp cũng có một kết quả chẳng hề bất ngờ.
Nghiêm Khang bị đánh bại, thất bại thảm thương, bị Hoa Đô dùng một chưởng đánh xuống đài chiến đấu.
Chờ các đệ tử chạy tới thì Nghiêm Khang đã ngất, sư phụ hắn ta là lão Trương cũng đen mặt.
“Hoa Đô, vào vòng trong”.
Ngô Huyền Thông ngáp dài, xem đến nỗi buồn ngủ.
Hoa Đô cất kiếm đi, xoay người xuống đài, bao nhiêu ngày qua, chỉ có hôm nay là thoải mái nhất.
Soạt! Soạt!
Ngô Huyền Thông còn chưa gọi ai thì đã thấy hai bóng người lên đài, chính là Lâm Tà và Doãn Hồn.
Thấy hai người họ, người ngồi xem lại hào hứng lên, một người là thiếu chủ Thiên Dương, một kẻ là thiếu chủ tộc Hắc Viêm, đa số mọi người đều biết hai bên có ân oán từ trước, hai người bọn họ mà gặp nhau đều muốn hẹn đánh một trận.
Nay trên đài chiến đấu công bằng này, cơ hội đã đến.
“Ngươi nói xem hai người họ ai sẽ thắng”, lão Trần Huyền tùy ý hỏi một câu.
“Tám lạng nửa cân, rất khó đoán”, Triệu Bân nhún vai, e là Lâm Tà và Doãn Hồn cũng nghĩ thế, chiến đấu với nhau không chỉ một lần, đều bất phân thắng bại, lần này không liều mạng chơi thì cũng chẳng biết ai thắng ai thua.
Keng! Keng!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Tà và Doãn Hồn vung kiếm.
Sau đó, hai mắt của quần chúng vây xem phải đảo liên tục, bởi vì tốc độ và thân pháp của Lâm Tà và Doãn Hồn quá nhanh, cũng quá ảo diệu, những đệ tử ánh mắt không tinh còn chẳng thấy bóng người.
Tiếng va chạm keng keng cứ vang lên bên tai.
Đừng thấy Lâm Tà cứ cà lơ phất phơ mà lầm, nếu nghiêm túc lên thì vẫn rất bá đạo.
Doãn Hồn đối diện cũng là một người mạnh mẽ, ngọn lửa đen có sức sát thương cực mạnh.
Bốn phía lại vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, chia thành hai phe hò hét cổ vũ.
“Không đánh mấy trăm hiệp thì chẳng biết ai cao ai thấp”, lão Trần Huyền chắp tay, liếc sang Triệu Bân: “Nghe lão già này một câu, lén đưa Tử Ngọc cho Sở Vô Sương đi, đừng kết thù với Sở gia”.
“Nếu ở đình Ngọc Tâm hôm đó cô ta nói năng đàng hoàng thì tất nhiên ta sẽ đưa”, Triệu Bân rót một ngụm rượu: “Nhưng… Những lời cô ta nói quá chói tai, lại còn mắng sư tỷ nhà ta nữa”.
“Con bé có đủ tư cách”.
“Ai lại chẳng có”.
“Nếu ngươi cứ nói chuyện kiểu đó thì ra đường rất dễ bị đánh đấy”, lão Trần Huyền liếc hắn.
“Ta…”
“Nhóc con, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa”.
Triệu Bân còn chưa kịp nói gì thì lão Âu Dương đã mò tới.
Cũng như hôm đó, lão đạo mặt mày tươi cười hớn hở, không chỉ đệ tử xung quanh mà cả lão Trần Huyền cũng phải nhướng mày, lão Âu Dương là luyện khí sư, hơn nữa còn là một người cực kỳ kiêu ngạo, còn chẳng thèm nể nang Đan Huyền, vậy mà nay lại tỏ thái độ thế này với một đệ tử.
Hơn nữa đối phương còn là một tiểu bối cảnh giới Chân Linh.
“Sư phụ nói, nếu đệ tử dám đi thì sư phụ sẽ giết chết đệ tử đấy”.
Triệu Bân lấy cớ, lôi Vân Yên chẳng biết mô tê gì ra làm lá chắn.
“Thế…”
Lão Âu Dương mím môi, còn liếc sang nhìn Vân Yên.
Vân Yên muốn gì thì lão ta biết rất rõ, đừng tưởng cô ta nho nhã điểm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần mà lâm, thật ra cô ta là người rất tàn nhẫn, nói được thì sẽ làm được, dám đào góc tường đình Tử Trúc có thể cô ta sẽ giết chết Cơ Ngân. Thế thì ngượng ngùng rôi, còn đào nữa là trở mặt luôn đấy.