Thanh Dao nghe xong thì nhịn không được phải che miệng cười trộm, nếu như rút thăm trúng Triệu Bân thì ngươi có khi còn phải thua thê thảm hơn.
Triệu Bân cũng nghe thấy tiếng thì thầm đó, liền ngẩng đầu nhìn xem thử đó là giọng của nhân tài nào.
“Gặp đệ tử cường hãn như thể Thiên Linh thì cứ bỏ quyền tỷ thí đi”.
“Một trăm lẻ chín đệ tử, mỗi một đệ tử đều có một cơ hội để tham gia lại”.
Mục Thanh Hàn ngoái đầu nhìn lại, nàng ta sợ rằng Triệu Bân không biết cho nên mới đặc biệt nhắc nhở hắn không cần phải chiến đấu nếu như gặp đối thủ quá mạnh.
“Hiểu rồi”, Triệu Bân cười đáp.
“Ngươi nhanh lên chút đi có được không!”, ở phía trước, Lâm Tà đang lớn tiếng mắng.
Hắn ta đang mắng Tư Không Kiếm Nam, bởi vì tên này nãy giờ cứ cho tay vào trong hộp gỗ đào bới liên tục mà không rút ngọc bài ra.
Cuối cùng, Tư Không Kiếm Nam cũng rút ra một tấm ngọc bài.
Sau khi nhìn con số trên tấm ngọc bài, hắn lại liếc nhìn Sở Vô Sương.
Chà, đối thủ không phải Sở Vô Sương, hắn ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Mới vòng đầu mà bị đánh bại thê thảm thì sẽ xấu hổ lắm.
Các đệ tử khác cũng lần lượt bước tới rút thăm.
Đến phiên Triệu Bân thì đã không còn tấm ngọc bài nào khác để cho hắn lựa chọn nữa, hắn chỉ có thể rút lên tấm ngọc bài cuối cùng.
Trên tường treo một trăm lẻ chín tấm ngọc bài, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ ai là đối thủ của ai.
Tấm ngọc bài trống vượt vòng đã được U Lan rút trúng, cho nên cô ta cũng chính là người đầu tiên được thăng cấp.
“Chết tiệt”.
Thiếu thành chủ thành Thương Lang Hán Triều vừa nhìn lên thì đã thầm mắng một tiếng.
Hôm nay hắn ta là người xui xẻo nhất, hắn ta đã rút trúng Sở Vô Sương.
“Chết tiệt”.
Không chỉ có một mình Hán Triều mà còn có một số đệ tử khác cũng đang thầm mắng trong lòng.
Hơn phân nửa trong số những đệ tử đang thầm mắng đều rút thăm trúng đối thủ mạnh như thể Thiên Linh hay chân thể âm băng.
“Hai đứa rút thăm chuẩn như vậy sao!”
Vân Yên nhìn Triệu Bân và Mục Thanh Hàn.
Hai đồ nhi của cô ta đã rút thăm trúng nhau, lại đánh ngay trận đầu tiên.
“Tới lượt con thì không còn sự lựa chọn nào hết”.
Triệu Bân xoa xoa tay, hắn là người cuối cùng rút thăm.
Mục Thanh Hàn cười khan một tiếng, người rút thăm chuẩn chính là nàng ta mới đúng.
Ngô Huyền Thông hô lên: “Đỉnh Tử Trúc Cơ Ngân, đỉnh Tử Trúc Mục Thanh Hàn, lên đài”.
“Đệ tử bỏ quyền”.
Triệu Bân không đứng dậy, hắn quyết định tặng cho sư tỷ của mình một trận.
Chủ yếu là… rất khó đắc tội vị sư tỷ này, nếu như hắn dám ra tay với sư tỷ ở đây thì sư phụ chắc chắn sẽ đánh chết hắn khi về núi.
Về phần hắn thì vẫn còn có một cơ hội để tham gia lại, hắn vẫn có thể thăng cấp.
“Đừng nản lòng, vẫn còn có cơ hội”, Mục Thanh Hàn cười nhẹ nói.
Triệu Bân gật đầu, lúc này hắn không nản lòng, nhưng nếu như vòng sau vẫn còn rút thăm trúng sư tỷ thì hắn cũng không còn cách nào khác ngoài việc nghênh chiến, bởi vì mỗi đệ tử chỉ có một cơ hội tham gia lại mà thôi.
Trận đầu tiên, Mục Thanh Hàn thăng cấp mà không cần giao tranh.