“Không tới sao?”, Thanh Dao lẩm bẩm, đôi lông mày xinh đẹp cau lại.
“Sao còn chưa tới?”, Mục Thanh Hàn vừa bước vào đã quan sát xung quanh để tìm tiểu sư đệ.
Vân Yên cũng đang tìm kiếm, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Triệu Bân ở đâu.
Vì vậy cô ta liền liếc nhìn Vân Phượng một cái, bất giác nghĩ rằng Vân Phượng đã giở trò quỷ gì đó.
“Sư muội, tiểu đồ nhi của muội đâu?”
Vân Yên mới vừa ngồi xuống thì lão đạo Âu Dương đã tiến lại gần cười nói.
Các chủ Luyện Khí các lúc nào cũng muốn lôi kéo Triệu Bân cho nên mới vội vàng chạy tới hỏi.
“Có việc nên tới chậm một chút”, Vân Yên hít sâu một hơi nói.
Lão đạo Âu Dương nhíu mày, có chút khó tin liếc nhìn Mục Thanh Hàn, lão ta vừa nhìn thấy đôi lông mày của nàng ta cau lại thì liền biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Tên nhóc đó là một hạt giống tốt, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì bất trắc.
“Cơ Ngân”.
Thấy sư phụ của mình lo lắng như vậy, Hoàng Hiết thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ta mới là đệ tử của Luyện Khí các, thế mà sư phụ lại ưu ái tên đệ tử của đỉnh Tử Trúc đó nhiều hơn.
“Nhìn kìa, người đứng đầu đã tới rồi”, không biết là ai đã hô lên một tiếng.
Người đứng đầu tất nhiên là Sở Vô Sương, tất cả trưởng lão và các đệ tử đều ngước nhìn lên, Sở Vô Sương đã bước vào, áo trắng bay phấp phới, cả người như tỏa sáng, ngay cả mái tóc đen cũng có thể lóe ra hào quang, khí chất không vướng bụi trần của cô ta làm cho người khác có cảm giác như đang nhìn thấy một tiên tử trong mộng ảo.
Cô ta cũng hết sức cao ngạo lãnh đạm, từ đầu đến cuối đều tự cao tự đại, không thèm nhìn lấy một ai.
Sự xuất hiện của cô ta đã làm cho tất cả các nữ đệ tử khác bị lu mờ.
“Không thắng nổi”.
Mục Thanh Hàn lẩm bẩm, Liễu Như Nguyệt cũng lẩm bẩm, Bát Nhã, U Lan, Tiểu Vô Niệm, chân thể âm băng, hay thậm chí là đệ tử lâu năm như Nguyệt Linh, Tô Vũ, Dương Phong cũng đều âm thầm lắc đầu.
Bọn họ đều có cảnh giới Huyền Dương nhưng cũng không có hi vọng nào có thể chiến thắng Sở Vô Sương.
Dưới sự chú ý của mọi người, Sở Vô Sương ngồi vào chỗ.
Cái liếc nhìn duy nhất của cô ta là dành cho vị trí của đỉnh Tử Trúc, cô ta nhìn thấy Vân Yên cùng Mục Thanh Hàn nhưng không hề nhìn thấy Cơ Ngân, tên tiểu võ tu tuyên bố muốn khiêu chiến cô ta vẫn chưa tới.
“Xem đi! Cơ Ngân cũng chỉ có công phu nói phét mà thôi!”
“Không dám tới ứng chiến, không biết có phải hắn đã mang viên Tử Ngọc trốn đi luôn rồi không”.
“Cái tên được nữ soái nhìn trúng này bản tính thật chẳng ra làm sao, đúng là đã khiến cho nữ soái phải xấu mặt”.
Vì Sở Vô Sương, những tiếng xì xào bàn tán lại bắt đầu vang lên không dứt, ai cũng đang nói về cái tên Cơ Ngân kia, ngày trước hắn ở đình Ngọc Tâm ăn nói hùng hồn bao nhiêu, cuối cùng lại chẳng dám ra mặt nữa.
“Đệ tử mà muội tuyển chọn đó sao, thật xấu hổ quá”, Vân Phượng nhẹ giọng nói.
“Không phiền đến ngươi phải lo”, Vân Yên lạnh lùng đáp.
Chỉ là một cuộc đối thoại đơn giản nhưng lại diễn ra trong bầu không khí hết sức lạnh lẽo, khiến cho những người ngồi ở xung quanh đó đều không khỏi ho khan một tiếng.
Đôi tỷ muội này mỗi lần gặp nhau là sẽ không yên ổn.
“Ngươi nói xem Thiên Linh thể sẽ xếp hạng mấy?”
“Ta thấy chân thể âm băng có khả năng xếp vị trí cao hơn”.
“Tên nhóc Vô Niệm đầu bóng lưỡng kia cũng là một hạt giống tốt”.
“Cho dù có tốt thế nào thì cũng không thể so sánh với Sở Vô Sương được.
Vị trí đứng đầu đó ai mà đoạt được của cô ta chứ!”
“Chẳng có gì bất ngờ với kết quả đó”.
Còn chưa khai chiến mà bầu không khí xung quanh đã trở nên hết sức náo nhiệt, tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng lớn như thủy triều lên.