Viên Miểu cũng nghiến răng nghiến lợi nói, tất nhiên là hắn ta đang muốn nói đến Cơ Ngân.
Vệ Xuyên không trả lời, hắn ta bước vào rồi nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn ta đang tìm gì? Tất nhiên là tìm Cơ Ngân.
Hai lần khiêu chiến đều không gặp được Cơ Ngân, hắn ta thật sự cảm thấy rất bực mình.
Thanh Dao đã bước vào, cô ấy lướt đi nhanh như gió, trong lúc đó cô ấy còn liếc nhìn thoáng qua Vệ Xuyên.
Cùng là đệ tử đỉnh Lạc Hà cho nên cô ấy cũng có thể hiểu rõ thực lực của vị sư huynh này.
May cho Vệ Xuyên là Triệu Bân không lên diễn võ đài với hắn ta, nếu không giờ phút này hơn phân nửa là Vệ Xuyên còn phải nằm bẹp trên giường bệnh, thế mà cái tên Vệ Xuyên này còn không biết an phận, lúc nào cũng tìm cách gây hấn với Triệu Bân.
Xem ra cái tên này không bị ăn đòn thì không cảm thấy thoải mái!
“Người tu Phật quả nhiên không tầm thường”.
Không biết có ai đã nói lên một câu khiến cho mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cổng vào.
Người vừa tới chính là Bát Nhã, còn chưa thấy mặt thì đã nghe thấy Phật âm của cô ta vang vọng, mỗi bước đi của cô ta dường như đều mang theo ánh sáng.
“Rất mạnh”.
Không ít đệ tử lâu năm đều bình luận giống nhau.
“Thiên linh thể cũng thật là tao nhã vô hạn!”, lại có thêm thanh âm thổn thức của ai đó vang lên.
Mọi người quay lại chăm chú quan sát thì thấy Vân Phượng đã bước vào, theo sau cô ta là Liễu Như Nguyệt.
Liễu Như Nguyệt cũng là thiên kiêu chi nữ, gương mặt xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng giống hệt như Nguyệt Linh.
Càng lúc càng có nhiều người bước vào hơn, bao gồm trưởng lão, đệ tử lâu năm và đệ tử mới, tất cả tập trung lại ở một nơi, nữ đệ tử không nhiễm bụi trần, kiều diễm như hoa, nam đệ tử dáng vẻ hiên ngang, khí thế bức người.
“Ngọa hổ tàng long!”, có rất nhiều người âm thầm tặc lưỡi.
Hầu hết những đệ tử mới gia nhập tông môn năm nay đều là người tài giỏi!
“Nào nào, bây giờ đặt cược cũng không muộn”.
Lão Trần Huyền hô lớn, ngay lập tức vác chiếu bạc vào trong, đặt cái ầm dưới đài.
Đan Huyền nhìn thấy vậy thì vội lảng ra xa, ý tứ rất rõ ràng: ta không quen kẻ này đâu.
Lão đạo Âu Dương thấy vậy thì cũng lảng ra thật xa, như muốn chiếu cáo thiên hạ: ta cũng không quen biết kẻ này.
Hai người này thì giả vờ như không quen không biết, nhưng có những người như Huyền Sơn lão đạo của Tàng Kinh Các, Ngô Huyền Thông của Thanh Nguyên các đều đã bước lên đập xuống chiếu bạc một xấp ngân phiếu, hiển nhiên là muốn đánh cược.
Sau đó cũng có không ít trưởng lão khác bắt đầu tiến lên đặt cược.
Trên đài tỷ thí, dưới đài cá cược.
Ai cũng vui vẻ, cược thắng còn có thể được tiền.
“Đỉnh Tử Trúc tới rồi”.
Có người lại kêu lên, và mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía cổng vào.
Vân Yên nhẹ nhàng bước vào cùng với Mục Thanh Hàn, nhưng không thấy Cơ Ngân đâu.
“Hả? Cái tên đi cửa sau đâu!”
“Không phải là sợ thua nên không dám tới đó chứ!”
“Ta đã nói rồi, hắn chỉ là con rùa rụt đầu mà thôi, ngươi thật sự cho rằng hắn dám tới sao?”
“Không tới cũng tốt, đỡ phải xấu hổ”.
Có không ít tiếng xì xào bàn tán vang lên, cũng chỉ có thể trách danh tiếng của Cơ Ngân quá lớn, khiến cho cả Vân Yên và Mục Thanh Hàn cũng phải hưởng chung hào quang với hắn, cho nên cả hai người nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị mọi người chú ý.
“Con rùa rụt đầu”, Vệ Xuyên hừ lạnh một tiếng.