Triệu Bân nhìn tới nhìn lui một lúc lâu vẫn chưa nhận ra đó là gì, hắn chỉ biết nó có chứa thứ gì đó nhưng thiên nhãn lại không thể nhìn thấu, một sức mạnh bí ẩn đã ngăn cản hắn nhìn vào trong.
“Dùng để đánh người cũng được lắm chứ”, Triệu Bân suy nghĩ.
Viên gạch nặng mấy trăm cân, đập vào đầu ai đó thì chắc đau lắm.
Hả?
Đang quan sát thì hắn chợt nghe thấy tiếng sột soạt, nói chính xác hơn là tiếng bước chân, có người xuống địa cung.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, hắn cất viên gạch đi, nhanh chóng độn thổ.
Chẳng mấy chốc đã thấy môt người bước vào.
Đó là một người áo đen sắc mặt không được đẹp cho lắm, nói không chừng đây là người đi cùng Thi Sơn, cũng có thể là tay chân của lão ta, thấy địa cung bị phá, bảo bối cũng bị lấy sạch sành sanh thì vui vẻ được mới là lạ.
“Kim Huyền Chung?”
Triệu Bân thấy thế thì bất giác nhướng mày.
Đó là trưởng lão của Thiên Tông mà? Viên Miểu bị hắn đánh cho tàn phế chính là đồ đệ của lão ta.
Trước khi ra khỏi Thiên Tông hắn còn bắt tay với Vân Yên lừa lão già này 100 vạn lượng.
Nhìn thấy Kim Huyền Chung xuất hiện ở đây, hắn thấy hơi ngạc nhiên.
Mới nãy thôi hắn còn nghi ngờ tộc xác chết gài người vào Thiên Tông, bây giờ xem ra suy đoán đó rất đúng, Kim Huyền Chung không thể thoát khỏi quan hệ với tộc xác chết, nói không chừng chính là người trong tộc, chỉ là hắn không dám chắc Thiên Tông đã biết chuyện này chưa, chủ của một đỉnh lại là người tộc xác chết, e là chưởng giáo Thiên Tông cũng không ngờ tới được.
Hắn không dám cử động, ngoài nín thở ra hắn còn cố gắng kìm nén sự tồn tại của mình.
Lúc này khi độn thổ hắn còn dám bùa ẩn nấp lên người, nếu bị tóm được thì không chết mới là lạ, hắn chẳng đánh lại Địa Tạng tầng cao nhất đâu.
May là Kim Huyền Chung đến trễ, nếu lão ta đến khi hắn đánh với Ma Tử thì mới là vấn đề.
“Xảy ra chuyện gì rồi”.
Kim Huyền Chung vẫn chưa đi, tiếng hừ lạnh chất chứa sự khó hiểu.
Triệu Bân đoán không sai, lão ta chính là người tộc xác chết, từ hai mươi năm trước lão ta đã vào Thiên Tông, nhiều năm trôi qua, không biết lão ta đã đánh cắp bao nhiêu thứ của Thiên Tông, chưa từng bị lộ, bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một cứ điểm bị phá hủy, bảo bối cất giấu cũng biến thành không khí.
“Bị phát hiện rồi ư?”
Kim Huyền Chung tự hỏi, ánh mắt cứ lóe lên không ngừng.
Rất lâu sau đó lão ta mới xoay người đi.
Triệu Bân không nhúc nhích, lão già này cứ như cáo già ấy! Đi một lát thì quay ngược trở lại, đôi mắt già nua sắc bén đảo qua mỗi một tấc địa cung, tìm kiếm dấu vết còn sót lại, nhưng Triệu Bân lại làm quá sạch sẽ.
Đến tận lúc này lão ta mới phất tay áo bỏ đi.
Phù!
Thấy Kim Huyền Chung đi mất Triệu Bân mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngoi lên từ nền đất.
Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay.
Ra khỏi địa cung, hắn chạy còn nhanh hơn thỏ, sợ Kim Huyền Chung lại quay về, trên thực tế, đúng là Kim Huyền Chung có quay lại đuổi giết, nói cách khác, lão ta đột nhiên nhận ra điều gì đó nên quay về căn phòng ấy, một cú đạp khiến nền nhà vỡ nát.
“Sơ sẩy”.