Hai mắt Triệu Bân sáng lên, hắn đã âm thầm kích hoạt Vạn Pháp Trường Sinh quyết khiến cho vết thương trong nháy mắt khép miệng.
“Diệt”.
Ma Tử điên cuồng bộc phát ra sát khí nồng nặc, ma kính lại sáng trở lại.
“Diệt ta?”
Triệu Bân cười lạnh một tiếng sau đó ném một quả pháo khói ra ngoài, quả pháo khỏi nổ tung giữa không trung.
Làn khói đen kịt bùng lên cuồn cuộn bao phủ lấy cơ thể của Triệu Bân, đồng thời cũng che mắt Ma Tử, ma kính tuy rất mạnh nhưng nó không có khả năng nhắm chính xác được mục tiêu trong điều kiện mờ ảo này, tất nhiên đòn công kích của nó cũng sẽ không nhắm trúng được Triệu Bân.
“Tán”, Ma Tử khẽ quát, dùng ma kính càn quét làn khói đen trước mặt.
Khói tan, nhưng Triệu Bân thì cũng đã không thấy đâu nữa.
Ma Tử trong chớp mắt biến sắc, phi thân lui về phía sau.
“Đi đâu”.
Triệu Bân từ dưới lòng đất bắn ra nhanh như gió, kiếm thế sấm sét đâm tới chỉ còn cách ấn đường của Ma Tử một tấc, tuy rằng còn chưa xuyên qua nhưng kiếm khí của kiếm Long Uyên đã khiến cho lớp da giữa ấn đường của của Ma Tử bị rạch ra một đường, khiến cho máu tươi chảy ra, chỉ cần chậm một giây thì kiếm Long Uyên chắc chắn có thể xuyên thẳng qua ấn đường của hắn ta.
Trong thời khắc mấu chốt, chính giữa ấn đường của Ma Tử bỗng nhiên hiện lên một đạo ma văn giống như ngọn lửa đang cháy, toát ra ma quang câu hồn khiến cho tinh thần của Triệu Bân trong nháy mắt trở nên hốt hoảng, một kiếm đâm tới của Triệu Bân cũng đã đâm chệch mục tiêu, trúng vào tai của Ma Tử rồi cắm lên vách đá phía sau.
“Ấn ký này thật quái dị”, Triệu Bân rút kiếm xoay người.
“Nhóc con, ngươi khiến cho ta ngạc nhiên lắm”.
Ma Tử đã lui lại tới bảy tám trượng xa, ma văn ngọn lửa chính giữa ấn đường của hắn ta cũng đã tan biến, trong ánh mắt của hắn ta lúc này chẳng những lóe lên sự kinh ngạc mà còn lóe lên sự sợ hãi, chiến lực của Triệu Bân quả thật không tầm thường.
“Ngươi cũng không tệ”, Triệu Bân thi triển bước Phong Thần, lại công kích tới.
“Thật đúng là không đành lòng giết ngươi”.
Ma Tử thở dài một tiếng, vừa nói xong thì hắn ta đã nâng tay lên, muốn đoạt mạng Triệu Bân.
Keng! Keng!
Tiếng hai lưỡi kiếm va chạm nghe hết sức chói tai, gây chấn động cả tòa địa cung.
Hai người đấu kiếm pháp, bên nào cũng hừng hực khí thế, hai thanh kiếm liên tục va chạm tóe lửa, kiếm khí sắc bén cũng bắn ra tung tóe, trên bốn vách đá và cột đá bên trong tòa địa cung đã hằn lên những vết kiếm chém chằng chịt.
Cái quái gì vậy?
Ma Tử kinh hãi không thôi, hắn ta kinh hãi kiếm pháp của Triệu Bân, mỗi một chiêu thức đều biến hóa khó lường, từ lúc hai bên đấu kiếm pháp hắn ta chưa từng chiếm được thế thượng phong, hơn nữa còn liên tiếp bị thương, thanh kiếm mà Triệu Bân đang cầm chắc chắn là một loại binh khí bất phàm, xét về phẩm chất, kiếm uy cùng linh tính thì nó tuyệt đối có thể trấn áp ma kiếm của hắn ta.
Ngược lại, ánh mắt của Triệu Bân lại không có một gợn sóng.
Hắn vẫn liên tục lướt tới đối phương nhanh như gió, đánh ra những kiếm mạnh như sấm, kiếm pháp tinh tuyệt của hắn khiến cho Ma Tử hết sức chật vật.
Dù vậy thì hắn hắn cũng không khỏi cảm thán, Thánh tử Ma tộc quả nhiên không phải võ tu bình thường, mỗi khi hắn tung ra chiêu tuyệt sát thì hắn ta đều có thể dễ dàng hóa giải, chiến lực và nội tình của hắn ta tất nhiên không tầm thường chút nào.
“Hai tên nhóc này”.