Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1123-1124




Chương 1123:


Còn về ma đạo, thôi thì đừng mở sẽ tốt hơn!
Đây là con át chủ bài, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được động tới.
Phải biết rằng, bên cạnh hắn còn có Ma Tử cơ mà? Để thu phục Thi Sơn, kiểu gì cũng phải đánh một trận.
“Ngươi cũng có Thiên Nhãn”, Thi Sơn được phen giật mình.
Keng!
Sau đó, một tiếng kiếm gầm chói tai vang lên.
Thi Sơn vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc đã bị đâm trúng.
Đòn tấn công của Triệu Bân quả thực mạnh như bẻ gãy cành cây khô, chỉ một nhát kiếm xuyên qua mi tâm Thi Sơn, đồng thời xuyên thủng luôn xương đầu của lão ta, mũi kiếm Long Uyên nhô ra từ sau gáy.
“Ngươi…”
Hai mắt Thi Sơn lồi ra, đồng tử co rụt lại.
Trong thời khắc sau cùng của sinh mệnh, lão ta nhìn thấu rất nhiều thứ.

Con mắt Thiên Nhãn này có năng lực thuấn thân, nếu tính toán chuẩn mực là có thể thuấn thân tuyệt sát.


Một người phá vỡ hàng phòng ngự của lão ta, một người đâm xuyên qua mi tâm của lão ta, đúng là kế hoạch hoàn hảo!
Tiếc rằng bây giờ lão ta mới biết.
Đến độ bị hai tên tiểu bối giết rồi mà không kịp trở tay.
“Đây là… thuấn thân tuyệt sát à?”
Lòng dạ Ma Tử như có sóng dữ cuộn trào, chỉ khi tận mắt chứng kiến cấm thuật nghịch thiên trong truyền thuyết mới biết đến sự đáng sợ của thuấn thân, đến cả Thi Sơn cũng không né được thì hắn ta làm sao né nổi.

Một khi bị nhắm tới, thậm chí không có thời gian để chạy trốn.
“Lên đường thong thả nhé!”
Triệu Bân điềm tĩnh nói, “phụt” một tiếng rút Long Uyên ra.
Thi Sơn đổ ầm xuống đất, đến chết vẫn còn buồn bực.
Đỉnh cao cảnh giới Địa Tạng đó! Nếu thời cơ nằm gọn trong tay, chưa biết chừng lão ta có thể đột phá tới cảnh giới Chuẩn Thiên hoặc Thiên Võ, bây giờ bị hai kẻ tép riu xử tử, lão ta vừa buồn bực mà vừa hối hận: Không nên bắt Triệu Bân, không nên ngồi đó trị thương, trước tiên phải đập chết hai tên xui xẻo đó để trừ hậu họa!
Tất cả đã muộn rồi!
Phần đầu bị đâm xuyên qua, lão ta chết không kịp ngáp.

Thi Sơn gục rồi.
Địa cung tĩnh lặng đến chết chóc.
Triệu Bân vã mồ hôi đầy đầu, Ma Tử cũng không kém gì.

Họ thực sự đã đi dạo qua Quỷ Môn Quan, cả hai phối hợp quá hoàn hảo: Phải nhanh, nhanh đến mức Thi Sơn không có thời gian để hoàn hồn, thậm chí không kịp dùng tới chân nguyên hộ thể.
Trước và sau cũng chỉ là một lần nháy mắt, họ đã hoàn thành trận tập kích này rồi.
Suy cho cùng cũng vì Thi Sơn quá tự mãn, cho rằng bản thân mạnh mẽ, tất cả mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay mới buông lỏng cảnh giác, mới khiến họ lợi dụng sơ hở.

Nếu trong quá trình gặp phải bất kỳ sai sót nào thì mọi việc lại xôi hỏng bỏng không.
“Thiên Nhãn thuấn thân quả là bá đạo”.
Một lúc sau, Ma Tử mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Ma Luân Huyết Tế, danh bất hư truyền! Triệu Bân cũng lên tiếng, trong ánh mắt có vẻ kiêng dè.

“Có muốn gia nhập vào ma giới không.

Ma Tử cười cười, đưa ra một lời đề nghị, ánh mắt của hắn ta cũng rất chân thành: “Đợi khi nào tu vi khá khẩm, đôi ta hợp lực, vô địch thiên hạ”.

Chương 1124:

“Có muốn gia nhập vào Ma gia không!”, Ma Tử nói rất chân thành.


“Thiên Tông rất ổn mà!”, Triệu Bân đáp, hắn vẫn đang vùi đầu lau kiếm Long Uyên.


“Không nghe lời như thế thì hôm nay đừng hòng đi nữa!”, Ma Tử thản nhiên nói, ý đồ giết chóc đã hiển hiện, hắn ta bèn vung tay lấy ra một thanh huyết kiếm. Thiên tài cái thế không thể lôi kéo về phía mình thì một lúc nào đó sẽ là đại họa khó lường, nếu không có được, chi bằng bóp chết từ trong nôi, chỉ đơn giản thế thôi.


“Hai ta… cũng nên tính nợ rồi nhỉ!”


Triệu Bân lắc lắc cái cổ, ngươi suýt nữa giết chết Đại Bằng nhà ta, không định tính nợ à? Đêm đó, sau khi ma hóa, hắn quá mức yếu ớt mà còn yếu ớt, nên có đánh không lại thì hắn cũng đành chịu.


Đêm nay khác rồi.


Hắn đã không còn là võ tu nhỏ bé yếu nhớt nữa.


“Tính nợ?”


“Ao máu!”, Triệu Bân chỉ nói hai chữ.


Hắn vừa thốt ra lời này, hai mắt Ma Tử thoáng nheo lại. Không cần Triệu Bân nói thêm, hắn ta cũng tự nghĩ ra được, chẳng trách nhìn Triệu Bân cứ thấy quen mặt, hóa ra chính là võ tu Chân Linh mà hắn ta đuổi đánh đêm đó. Hắn ta đã tìm kẻ đó rất nhiều ngày, không ngờ chính là vị nhân tài trước mặt. Khó trách đối phương biết hắn ta có con mắt Ma Luân, lại còn dùng tới Ma Luân Huyết Tế, bây giờ xâu chuỗi mọi thứ là giải thích được mọi chuyện.


“Nhớ lại rồi à?”, Triệu Bân mỉm cười nhìn Ma Tử.


“Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh!”


Ma Tử bật cười, nhưng trong đôi mắt không còn ánh sáng chân thành nữa, tất cả đã bị sát ý nhấn chìm.


Hắn ta không muốn giết hại thiên tài đâu, chủ yếu vì không nỡ.





Nhưng vẫn có thù oán cũ, thế thì không thấy đau lòng nữa.


Hủy diệt đối phương, lấy được Thiên Nhãn của hắn, một lúc nào đó, hắn ta vẫn có thể vô địch thiên hạ.


Điều hắn ta nghĩ cũng là điều Triệu Bân nghĩ chứ, hắn ta thèm khát Thiên Nhãn của Triệu Bân, Triệu Bân đâu thể không muốn thử Ma Luân chứ, một trái một phải, vừa vặn ghép đủ một đôi. Một bên là Ma Luân Huyết Tế, một bên là thuấn thân tuyệt sát, có được hai loại Thiên Nhãn này, ai gặp mà không tránh đi chứ.


“Ma Đạo: Chu Thiên kiếm quyết!”


Ma Tử lạnh lùng quát một tiếng, giơ kiếm chỉ lên trời, sau đó vung kiếm về phía Triệu Bân.


Trong thoáng chốc, kiếm ảnh va vào nhau rợp trời như cơn mưa trút xuống, mỗi thanh đều có uy lực vô song.




“Thứ này vô dụng đối với ta!”, Triệu Bân điềm tĩnh đáp, gắng gượng mở thiên cang hộ thể, kiếm ảnh chém tới hoặc là bị bắn ra, hoặc là vỡ tan tành, không một thứ nào có thể đến gần cơ thể hắn.


“Vậy đòn này thì sao?”


Ma Tử cười khẩy, thân thể như bóng ma, thanh kiếm dài vung ra, trên mũi kiếm có ma khí đen kịt lượn quanh, kiếm uy của nó được duy trì đến mức đỉnh cao nhất, thiên cang hộ thể vô cùng cường liệt, thế mà hắn bị hắn ta chọc thủng bằng một nhát kiếm.


Triệu Bân nhướn mày, đúng là hắn đã coi thường Ma Tử, hóa ra tên này có thể phá được thiên cang hộ thể.


Cũng có thể vì thiên cang hộ thể của hắn không phải loại chính tông nhất, nên không phát huy được uy lực của nó.


Xoạt!


Hắn điểm nhẹ mũi chân xuống đất, bay về sau tránh đòn.


“Chém!”