Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1116-1117




Chương 1116:


“Nếu để ngươi chạy thoát thì lão già này sẽ mất mặt lắm”.

Tiếng cười âm u của Thi Sơn vang vọng, tay áo vung lên, kiếm khí đầy trời chém xuống, mỗi một kiếm khí đều vô cùng sắc bén khiến gốc cây lớn bị xẻ thành từng mảnh, nham thạch cứng rắn cũng bị chém nát như miếng đậu hủ.

Đó chính là uy thế của Địa Tạng tầng cao nhất, tiện tay đánh một cái là đủ đáng sợ rồi.

Bịch! Bốp!
Triệu Bân nhảy lên, lấy kiếm Ngự Hồn đỡ lấy kiếm khí.

Hắn từng ngoảnh đầu nhìn lại, muốn cho Thi Sơn… Một chiêu thuấn thân tuyệt sát.

Ngượng ngùng ở chỗ hắn không đủ đồng lực.

Dù đồng lực đủ thì với tu vi của hắn hiện nay cũng chẳng phá nổi phòng ngự của Thi Sơn, cảnh giới Địa Tạng tầng cao nhất không phải là người Chân Linh tầng cao nhất có thể so sánh, chỉ mỗi chân nguyên hộ thể thôi đã đủ để hắn không thể chạm vào người đó rồi.

Trừ khi đối phương đã bị thương nặng từ trước.

Hoặc là lộ ra sơ hở chí mạng.


“Cảnh giới Chân Linh mạnh như ngươi, cũng lâu rồi ta không thấy”.

Thi Sơn cười âm hiểm, tiếng cười có ma lực mê hoặc lòng người, cứ đuổi theo mãi không dừng, lần lượt vung tay áo lên, chém một loạt kiếm khí xuống, đã xem Triệu Bân là con mồi của mình.

Trên lưng Huyết Điêu, Ma Tử lẳng lặng nhìn.

Triệu Bân đoán không hề sai, hắn ta bị Thi Sơn tóm, bị trói không cử động được.

Keng!
Ma Tử ngước lên, Thi Sơn lại chém một loạt kiếm khí xuống.

Sau đó trông thấy màu đỏ của máu.

Kiếm khí quá nhiều, dù là Triệu Bân cũng không thể chặn hết được, trên người lần lượt xuất hiện vết máu.

Hắn dùng Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, những vết kiếm nhanh chóng hồi phục như cũ.

“Lực hồi phục bá đạo thật”, đôi mắt già nua của Thi Sơn híp lại.

Vài giây sau, lão ta lại nói thêm một câu: “Không đúng, là lực tái sinh”.

Khi nói bốn chữ đó, hai mắt lão ta lóe lên ngọn lửa nóng rực.

Cứ tưởng Triệu Bân chỉ mạnh hơn cảnh giới Chân Linh bình thường một chút thôi, lần này nhìn lại mới thấy là một bảo bối, khỏi phải nói nhiều, chỉ với lực tái sinh đó thôi là đủ để nghịch thiên rồi, vượt hẳn giới hạn của sự hồi phục và cũng không phải là thứ lực hồi phục có thể so sánh, nếu lão ta học được thì dưới Thiên Võ có ai dám đụng tới.

Nghĩ thế, lão ta không đùa nữa mà trở nên nghiêm túc hơn.

Lão ta vung tay áo lên, một phù văn đen ngòm rơi xuống đầy trời như mưa.

Đó không phải là phù văn bình thường, là loại phù văn bị cấm, số lượng đó nhiều đến mức da đầu con người ta phải run lên.

Rất nhiều đòn tấn công được ném xuống, chỉ cần một cái trúng vào Triệu Bân thôi là đủ để trói chân hắn rồi.

“Ép ta chơi lớn hả”.

Triệu Bân hừ lạnh, mở thiên cang hộ thể, một vầng sáng vàng bao bọc lấy hắn, dần mở rộng ra, sức mạnh vượt trời, phù văn đầy trời còn chưa đụng trúng thì đã bị hắn hất văng.

“Thiên cang hộ thể?”, Thi Sơn nhướng mày.

Ma Tử bên cạnh cũng nói thầm trong lòng.

Chương 1117:

Thiên cang hộ thể với sức phòng ngự tuyệt đối thế này chỉ có thể là bí truyền của Dương Thiên thế gia.


Một khi thiên cang đã được dùng đến thì sẽ đánh bay tất cả mọi thứ.


Tất nhiên đó cũng chỉ là cách nói phóng đại lên mà thôi.


Không nói chi nhiều, với ngọn lửa của Ma Luân Huyết Tế thì thiên cang hộ thể không cách nào chắn được.


“Đúng là người của Dương Thiên thế gia, quả là bất ngờ”, Thi Sơn lại càng hào hứng, hôm nay lão ta sẽ có một vụ thu hoạch rất lớn, có được bí thuật lực tái sinh, cũng có cả pháp môn tạo thành thiên cang hộ thể, chỉ cần hai bí tịch đó là đủ để lão ta thấy vụ giết người cướp của này không uổng rồi.


“Ít nhiều gì cũng là Địa Tạng, ức hiếp hậu bối thế mà coi được”.


Triệu Bân mắng to, bước chân lướt đi như gió, hắn giờ chẳng khác gì một bóng đen.


“Ngươi không chạy nổi đâu”.


Thi Sơn đột nhiên hét một tiếng to như sấm, một tay kết ấn.


Đột nhiên, hướng Triệu Bân đang chạy có một vách tường cực kỳ nặng nề ầm ầm ngoi lên từ nền đất, dùng đến cả bí pháp độn thổ chỉ để ngăn không cho Triệu Bân chạy, ngươi chạy nữa ta xem?





Soạt!


Triệu Bân lao đầu vào đó, xuyên tường, thoải mái đi qua.


Ái dà?


Lần này không chỉ Thi Sơn mà cả Ma Tử cũng nhướng mày.


Tiểu võ tu nhà ngươi cũng bản lĩnh gớm nhỉ! Còn biết là thuật xuyên tường.


Chưa kịp ngạc nhiên xong thì Triệu Bân lại trình bày thêm thuật độn thổ, dùng độn thổ để trốn khỏi lần đuổi giết này.


“Hay, hay lắm”.


Thi Sơn nổi giận, nhảy từ trên trời xuống giẫm rung cả mặt đất.


Triệu Bân bị đánh bay ra, chấn động đến mức nội thương, phun một ngụm máu tươi.


“Còn chiêu gì nữa không”.


Thi Sơn cười âm u, phù văn đan thành một tấm lưới được đẩy tới.





Triệu Bân còn chưa kịp đứng xuống đất thì đã như một con cá nhảy lên trên không rồi bị lưới lớn tóm lại, cái lưới nhanh chóng co rút, một phù văn khắc vào thể phách của hắn, giam lại thật chặt.


Bây giờ thì cả thế giới trở lại bình yên rồi.


Triệu Bân cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, không muốn ngoan cũng chẳng được, bị trói quá chặt.


Thi Sơn cười to, một tay xách Triệu Bân lên tùy ý ném lên lưng Huyết Điêu.


Huyết Điêu giương cánh bay lên trời cao.


Thi Sơn nhìn chằm chằm Triệu Bân rất lâu mới khoanh chân ngồi xuống.


Lão ta đang bị thương, còn nội thương rất nặng nên phải mau chóng chữa thương đã, còn hai tiểu bối này thì chờ lão ta tìm chốn không người lại nghiên cứu một phen, chẳng hạn như thiên cang hộ thể này, bí pháp lực tái sinh này, xuyên tường và độn thổ này, cũng kiếm được kha khá trò.




Sau lưng, Triệu Bân khoanh chân ngồi, Ma Tử cũng thế.


Hai người cùng liếc sang và chạm mắt nhau.


Hai mắt của Ma Tử sâu thăm thẳm, nhất là mắt phải, nhìn cẩn thận sẽ thấy một ấn ký quỷ dị, hình dạng như bánh xe, lóe lên ánh sáng kỳ lạ, đó chính là mắt Ma Luân.