Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1113: Chương 1113





Cái tên quả nhiên không phải là người bình thường!
“Giấc mơ kỳ lạ thật”.

Bên này, Triệu Bân đã hoàn toàn tỉnh táo và cứ thì thào mãi không thôi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn mới thôi suy nghĩ, tạo ấn thực hiện thuật thông linh.

Éc!
Tiếng kêu đó khiến Triệu Bân cảm thấy rất vui.

Rất nhiều ngày trôi qua, cuối cùng thông linh cũng không còn vách ngăn, cuối cùng hắn cũng triệu hồi được Đại Bằng cánh vàng.

Đại Bằng giờ phút này thật sự đã trở nên phi thường.


Lâu ngày không gặp, nó đã bỏ đi bộ lông tạp nham kia, toàn thân là lông chim màu vàng, nhất là đôi mắt đó sắc bén hệt như lưỡi kiếm, có lẽ nó đã trải qua niết bàn, lực huyết mạch tiềm ẩn được kích phát ra rất nhiều, huyết khí màu vàng ẩn chứa lực sinh mệnh mênh mông.

Ngoài ra còn đầu của Đại Bằng cũng lớn hơn trước kha khá.

Éc!
Đại Bằng lại lên tiếng, nó hào hứng kêu, quả đầu lông lá cứ cọ vào người Triệu Bân tới lui, cứ như một ngày không thấy cách ba thu, miễn bàn đến việc lần này họ xa nhau lâu như thế, trúng một chiêu Ma Luân Huyết Tế suýt mất cả mạng.

“Đi”.

Triệu Bân cười, leo lên lưng Đại Bằng.

Đại Bằng lại rít lên, như một vầng sáng vàng bay thẳng lên trời, nó cứ liên tục kêu éc éc, có lẽ đang muốn kể cho Triệu Bân nghe gì đó.

Người ngoài không hiểu được tiếng kêu của nó nhưng Triệu Bân tâm linh tương thông lại nghe hiểu, Đại Bằng đang thể hiện sự vui sướng của nó.


Không bao lâu, Đại Bằng đã bay ra khỏi khu núi rừng đó.

Triệu Bân tìm đường, lại mò đến con sông đó, một đường tìm kiếm Vương Trác.

Nhưng khác với lần trước là lần này hắn từ nam tìm lên bắc, dù sao tỷ thí tân tông cũng sắp đến gần rồi, không thể đi quá xa Thiên Tông, hắn còn phải trở về tham gia tỷ thí, hắn cần viên đan Tỉnh Thần đó để cứu Liễu Tâm Như.

Sông lớn thì có nhiều nhánh, từ trên trời nhìn xuống cũng không hề dễ dàng để tìm được một người.

Cũng như lần trước, hắn không xác định được Vương Trác đã đi hướng nào, lại càng không biết Vương Trác còn sống hay không.

Lại đến một vùng khác.

Đại Bằng xoay quanh trên trời, Triệu Bân nhìn xuống quan sát.

Không thấy bóng người nào.

Nhìn một lát thì hắn phải liếc sang, dưới kia không người nhưng trên không thì có.