Chương 1109:
Nói trắng ra, đây là một loại tiên pháp hồi phục.
Ít nhất thì bây giờ hắn nghĩ như thế.
Đó chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.
Với đạo hạnh của hắn thì cũng chỉ nhìn thấy được phần nổi của tảng băng mà thôi.
Thế nhưng từng đó là đủ dùng ở thế giới bình thường rồi, chân lý thật sự thì phải chờ đến Tiên Giới mới biết được, vì Vạn Pháp Trường Sinh Quyết chỉ lộ ra sự thần kỳ của nó khi dùng tiên lực để thực hiện.
“Cảm ơn tiền bối đã tặng”.
Triệu Bân khẽ nói, tinh thần chìm vào tâm thức, tập trung tìm hiểu, công pháp tối nghĩa khó hiểu, muốn đọc xuống dưới cũng rất khó khăn, muốn dùng thì cần rất nhiều thời gian để lĩnh ngộ và nghiên cứu sâu hơn.
“Đúng là may mắn nghịch thiên”.
Trong ý thức của Triệu Bân có tiếng nói khe khẽ vang lên, người ngoài không thể nghe thấy.
Đó là Nguyệt Thần lên tiếng, cô ta từng mở mắt ra trong một thoáng và trông thấy bộ tiên pháp đó, một thứ phát sáng rực rỡ lấp lánh, có lẽ Triệu Bân không biết ý nghĩa của phương pháp này, nhưng cô ta là thần nên hiểu rất rõ.
Bàn về những người có lực chiến mạnh nhất của Tiên Giới thì Đại La Tiên Tông luôn cầm cờ đi trước.
Bởi vì, những nhân tài của Đại La Tiên Tông… Trên cơ bản là rất khó đánh chết, dù chỉ còn một chút khí thôi, dù chỉ còn một giọt máu thôi, họ cũng có thể dùng Vạn Pháp Trường Sinh Quyết để tái tạo lại kim thân và nguyên thần.
Con gián đánh không chết chính là từ để nói về Đại La Tiên Tông.
Những kẻ đánh bọn họ, một là không đánh, hai là đánh cho đến khi họ tan thành tro bụi.
Nếu không thì càng đánh càng khó chịu.
Phương pháp đó cô ta cũng biết được một hai, cũng muốn dùng nó để tái tạo nguyên thần và chân thân.
Tiếc là không thể thực hiện được, cô ta là thần, chỉ còn một chút tàn hồn, điều đó vượt ra ngoài khả năng của phương pháp này rồi.
Hay có thể nói là pháp tắc của cô ta không cho phép.
Giữa hai thế giới có sự ngăn cách, trừ khi cô ta vứt bỏ thân phận thần của mình.
“Tiếp tục phát triển theo cái hướng đó đi”.
Nguyệt Thần nhắm mắt lại, cô ta muốn nhìn thử xem không có sự hỗ trợ của sư phụ như cô ta thì tiểu tử này có thể phát triển đến mức nào, không có cô ta, có lẽ hắn sẽ phát triển thêm được thiên phú tiềm ẩn bên trong.
Số mệnh, ba phần do trời sinh, bảy phần dựa vào bản thân tự tranh thủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống Thiên Tông, khiến dãy núi chìm trong mây mù mờ ảo khoác thêm một lớp áo khoác rực rỡ, sắc trời vừa sáng thì những đệ tử chăm chỉ đã ra ngoài, có người ngồi lưng chừng núi, cũng có người đứng trên đỉnh để hấp thu tinh hoa của đất trời, liếc mắt nhìn lại, khung cảnh đầy sức sống.
“Cơ Ngân, cút ra đây”.
Sự yên bình đã bị một tiếng hét to phá vỡ.
Đó là Vệ Xuyên mới làm nhiệm vụ về, nghe nói tiểu đệ bị đập, bạn tốt bị đánh, nghe nói hắn ta đi rồi… Cơ Ngân lại nhảy ra nhận khiêu chiến nên tức không biết trút đi đâu, trước đó hắn ta không có trong tông môn, bây giờ trở về rồi thì phải tính sổ một phen, không đánh cho tên đó tàn phế nhất quyết không ngừng.
“Vệ sư huynh, huynh nhất định phải giải quyết chuyện này cho ta!”
Trịnh Minh nói với hai mắt còn ngấn lệ, không biết là diễn hay là muốn khóc thật, từ ngoài nhìn vào có vẻ là nửa này nửa kia, hôm đó giữ thể diện cho lão đại bị Cơ Ngân đánh cho một trận, bị đánh tàn phế không nói, còn thua mất hai trăm hai mươi vạn lượng, ngẫm lại cũng thấy đau lòng chứ?
“Ta chờ ngươi ở diễn võ đài”.
Lời Vệ Xuyên nói mang theo một loại sóng âm vang vọng nửa Thiên Tông.
“Trò hay tới rồi”.
“Trước đó đánh nhau hăng hái lắm mà, bây giờ Vệ Xuyên về Thiên Tông rồi, không biết hắn có chịu ứng chiến hay không”.
“Tám trăm lượng, ta cá hắn không dám tới đâu”.
Chỗ diễn võ đài lại xuất hiện rất nhiều bóng người, đệ tử chăm chỉ cũng không còn chăm chỉ nữa, đều chạy tới xem cuộc vui, một kẻ vào cửa sau đánh năm trận, đánh tàn phế năm người, rất muốn nhìn thấy cảnh Cơ Ngân bị đánh, Thiên Tông to như thế, dù sao cũng phải có một người giải quyết hắn chứ.
“Đồ nhi của ngươi chạy đi đâu rồi”.
Trên đỉnh Tử Trúc, Linh Lung đồ đệ của Hồng Uyên đến thăm, tìm khắp lầu các của Mục Thanh Hàn lẫn lầu các của Triệu Bân vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, đến Thiên Tông nghe thấy sự tích huy hoàng của hắn, ghẹo đến tận gái của đỉnh Lạc Hà, một bức thư tình nổi tiếng khắp Thiên Tông, những người lên đài đánh nhau với hắn đều liệt hết nửa người. Kẻ nữ soái giới thiệu đến quả nhiên là nhân tài.
“Có trời mới biết hắn chạy đi đâu”, Vân Yên nhún vai: “Nói không chừng đã tìm chỗ trốn mất rồi”.
“Trốn cũng tốt”, Linh Lung cười khẽ: “Đỡ hơn bị đánh tàn phế”.
Vân Yên cười, chỉ lẳng lặng thưởng thức trà.
Đồ nhi của cô ta không ngốc, đánh không lại thì cho người ta leo cây!
“Cơ Ngân, cút ra đây”.
Trịnh Minh cứ mắng to mãi không ngừng.
Mấy thứ yêu cầu kỹ năng như chửi bới này phải để kẻ làm tay chân như hắn ta ra tay.
Còn Vệ Xuyên thì cứ đứng trên đài như tấm bia đứng sừng sững như một bức tranh phong cảnh, hắn ta đang nghĩ Cơ Ngân sợ mình nên mới dám nhảy nhót lung tung khi hắn ta đi làm nhiệm vụ, thứ hắn ta muốn chính là cảm giác người ta e dè mình.
“Đúng là nở mày nở mặt, Vệ Xuyên có khác nhỉ! Cơ Ngân còn chẳng dám đến!”
Tiếng bàn tán bên dưới cứ vang lên mãi, từng câu từng chữ đều lọt vào tai Vệ Xuyên khiến hắn ta cứ thấy lâng lâng trong người.
Chờ một lát chờ đến tận trưa.
Người đến xem cuộc vui đã đi mất hơn nửa, Cơ Ngân không dám tới, chắc chắn là như thế.
Khi màn đêm buông xuống, dưới diễn võ đài không còn bóng người, chỉ còn rải rác mấy nhóm tụm năm tụm ba, hơn nữa phần lớn đều ngủ gà ngủ gật, Hoàng Hiết của Luyện Khí các cùng với Ngụy Đằng đang chống gậy chính là hai người trong số đó.
Chờ muốn dài cả cổ, trông mòn con mắt vẫn không thấy bóng dáng Cơ Ngân đâu.
Sắc mặt Vệ Xuyên đã đen như nhọ nồi. Lần trước chờ một ngày vẫn không thấy bóng người. Lần này, e là lại bị cho leo cây. “Để hai người đó đánh một trận cũng khó quá nhỉ!”