Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1102: Chương 1102





“Thiên Khải Tứ Tượng: Nhốt!”, kẻ mặc áo đen dùng một tay kết ấn.

Bỗng nhiên, bốn tia sáng chiếu thẳng từ trên trời xuống, lấy Triệu Bân làm trung tâm, chia ra thành đông, tây, nam, bắc, chúng tạo thành một nhà tù khoảng ba trượng, ký hiệu xích sắt bay tán loạn, khóa chặt tay và chân Triệu Bân, không chỉ có sức mạnh nhốt chặt mà còn có lực cắn nuốt, trong chớp mắt, khí huyết đã bị rút đi khá nhiều.

Triệu Bân giãy giụa một chút rồi cũng chịu yên thân.

“Xét trong cảnh giới Chân Linh, lão phu cho rằng ngươi là vô địch!”
Kẻ mặc áo đen lạnh nhạt nói, tiến tới từng bước một, chân nguyên hộ thể bùng nổ bảo vệ cơ thể, áo bào phần phật, rất có khí phách và ý cảnh, bị Thiên Khải Tứ Tượng nhốt như thế, Triệu Bân không thoát được.

“Tiền bối cũng không tệ!”
Triệu Bân cười, chỉ trong tích tắc, hắn khởi động thiên cang hộ thể.

Bùm!
Phong ấn Tứ Tượng bị đánh vỡ, kẻ mặc áo đen mới đi tới gần cũng bị đụng ngã lăn quay luôn.

Thiên cang hộ thể rất bá đạo, tung một đòn trực diện, vừa thấy không ổn là nó đã bay tới rồi.


Kẻ mặc áo đen không đứng vững, lại lùi ba, năm bước, chân nguyên hộ thể đều bị đánh tan.

“Thế gia Dương Thiên!”
Kẻ mặc áo đen nghiến răng nghiến lợi, tự biết thiên cang hộ thể này chuyên khắc chế Thiên Khải Tứ Tượng.

Mắt ông ta đúng là kèm nhèm, tên võ tu Chân Linh này đúng là người của thế gia Dương Thiên, điều khiến ông ta cảm thấy bất ngờ là thế gia Dương Thiên còn có hậu bối nổi bật như vậy, ngay cả thực lực sắp lên bán bộ Địa Tạng như ông ta thì cũng phải thảng thốt.

Keng! Keng!
Trước mặt, ba thanh phi đao bay tới, bên trên đều có dán bùa lôi quang, toàn bộ nổ tung.

Kẻ mặc áo đen bị ngạc nhiên, mắt bị lóa ngay lập tức.

Đến khi mắt mở ra lần nữa, Triệu Bân đã giết ông ta rồi, hắn tung một chưởng Uy Long, đánh vào lồng ngực đối phương.

A…
Kẻ mặc áo đen rên một tiếng, ngực trúng một chưởng đau quá!
Đau thì đau đó nhưng điều làm ông ta hoảng sợ là tên này mới cảnh giới Chân Linh thôi mà.


Dù hắn là cấp bậc đỉnh cao thì chưởng lực cũng không thể mạnh tới mức đó được, thậm chí là Huyền Dương đỉnh cao như ông ta mà cũng thấy trong cơ thể lộn tùng phèo cả lên.

“Ngươi… đáng chết!”
Kẻ mặc áo đen tức tối, trong mắt có lôi điện đang chớp giật, sắp sửa chém ra.

Ông ta nhìn Triệu Bân thêm một cái.

Cũng bởi cái nhìn này mà trúng huyễn thuật từ mắt trái của Triệu Bân.

Triệu Bân chạy một đường, không ngừng khôi phục chân nguyên, cũng đồng thời khôi phục luôn đồng lực, đủ để thực hiện một lần huyễn thuật, kẻ áo đen không hề đề phòng cũng lập tức trúng chiêu.

Thậm chí ông ta còn đờ ra một chốc, lôi điện trong mắt sắp bổ ra cũng bị đánh tan trong vô hình.

“Tú Nhi từng nói, nhân lúc ông yếu, lấy luôn mạng ông!”
Triệu Bân lấy kim trong khe hở, tay giơ lên.

Kẻ mặc áo đen trúng huyễn thuật, vừa tỉnh táo thì đã trúng một chiêu như vậy, máu ở ót ông ta bắn tung tóe ra chung quanh, chân lùi một bước ra sau.

Trong khi lùi, ông ta chỉ cảm thấy có một bàn tay ấm áp túm lấy cổ tay mình, kéo mạnh làm cả người lảo đảo, cơ thể rời khỏi mặt đất.