Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1100-1101




Chương 1100:


Đôi mắt già nua của người áo đen lóe sáng, có thể thấy được sự bất phàm của Long Uyên, lại có ba kiếm khí được đánh tới, đó không phải là kiếm khí bình thường, tối hôm đó không kịp nhìn cẩn thận, nay nhìn lại mới thấy chút gì đó, thanh kiếm ấy nhất định đã được luyện bằng binh tinh.

“Đều là của ta”.

Người áo đen nhe răng cười, tâm trạng ngày càng hào hứng.

Trong mắt lão ra, Triệu Bân không còn là một con người nữa mà là một kho báu, có một thiên nhãn đặc biệt, một vũ khí tuyệt thế, ngoài ra chắc vẫn còn bí mật khác, nếu tóm được, nói không chừng có thể tìm thêm được món bảo bối khác.

Đã bảo mà! Hôm nay lúc ra đường lão ta đã xem giờ, chắc chắn sẽ đụng phải may mắn lớn.

Tiểu võ tu này chắc chắn là may mắn của lão ta.


“Cười, cứ tiếp tục cười đi, rồi cũng đến lúc ngươi phải khóc thôi”.

Triệu Bân đã nhìn lại trong một phút giây nào đó, chỉ mới đặt nửa bước chân vào cảnh giới Địa Tàng, vẫn chưa chính thức thành Địa Tàng, chỉ cần không phải là cảnh giới Địa Tàng thì đâu còn có đó, chờ hắn hồi phục lại, cố gắng mở ma đạo rồi sẽ luyện chiêu với lão già này một phen, tìm một chỗ vắng bóng người đánh một trận lớn.

Bấy giờ, hắn không cần để ý đến Xích Yên và Lăng Phi nữa.

Nếu lực chiến được dùng hết, cộng thêm mấy quân bài tẩy của mình, hắn tin tưởng mình có thể giết người áo đen.

“Giao thiên nhãn ra đây ta sẽ tha cho mạng của ngươi”.

Người áo đen cười yếu ớt, khí thế tăng mạnh, tốc độ cũng tăng lên rất nhiều, chỉ trong vài giây đã kéo gần khoảng cách với Triệu Bân, miệng thì nói thế mà ánh mắt đã chuyển sang màu máu, cách không chém tới, huyết quang mạnh mẽ cực kỳ, đủ để đánh chết một cảnh giới Chân Linh.

Triệu Bân cười lạnh, cũng quay đầu nhìn lại.

Về phần huyết quang chém tới thì đã có Long Uyên đỡ, hắn có võ hồn, thuật ngự kiếm cũng luyện đến mức không thể mạnh hơn được nữa, một chút huyết quang đó không thể phá vỡ lớp phòng ngự của hắn.

“Thế thì chờ đến khi ta bắt được ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, người áo đen cười hà hà, thêm chút dữ tợn và hung tàn, vung tay ném một lá bùa tốc hành, lại tăng tốc độ lên, vẫn đuổi đánh suốt một đường.

“Ta cũng có”.

Triệu Bân mắng, dùng hơn mười lá bùa tốc hành.

Chơi bùa với ta ấy hả, cho ngươi chơi tới chết.

Dưới ánh trăng, tiếng ầm ầm cứ vang lên mãi, Triệu Bân chạy tới đâu thì lão già kia đuổi theo đến đó, như hình với bóng, vào hang động thì cỏ cây bay tứ tung, trốn xuống đất bằng thì cát đá thành bụi mù, vào miếu hoang thì đổ cả tượng Phật, nhảy xuống sông thì ba đào sóng vỗ, những nơi họ đi qua đều biến thành một đống hỗn loạn.

Rầm!
Triệu Bân đang chạy phía trước vẫn còn bận rót linh dịch, cố gắng hồi phục những thứ đã tiêu hao.

Nhìn lại người đằng sau, gương mặt già nua đã hơi đen, lão ta là Huyền Dương tầng cao nhất.

Bước nửa chân vào cảnh giới Địa Tạng rồi, thế mà đuổi giết hơn nửa đêm vẫn không thể tóm được một cảnh giới Chân Linh, đúng là mất mặt, tên ranh đó chạy quá nhanh, lơ đãng một lát là mất dấu ngay.

“Đuổi đi, tiếp tục đuổi đi”.

Triệu Bân nhìn lại, có thêm năm lá bùa tốc hành ném ra, hắn chui vào một khu rừng.


Soạt!
Người áo đen như một cái bóng cũng chui vào theo.

“Đứng lại, cây này do ta trồng, đường này do…”
“Cút”.

Trong núi có kẻ chặn đường cướp của, khoảng hơn mười người đang cầm đao đầu quỷ cản đường Triệu Bân, ngượng nhất là còn chưa kịp nói hết câu khẩu hiệu thì đã bị Triệu Bân tông cho văng tám hướng, chưa kịp đứng vững thì người áo đen đã vọt tới, đi cứ như mưa rền gió dữ khiến người bị tông ngã đủ kiểu, có người ngã xuống rồi lại bị đạp lên, tối nay sắc trời không tốt, không nên ra đường cướp bóc thế này.

“Chạy đi đâu”.

Chương 1101:


Người áo đen cứ quát mãi, không quan tâm đến bọn cướp, chỉ lo đuổi theo Triệu Bân.


Triệu Bân lướt đi như gió, lủi thẳng lên đỉnh một ngọn núi.


Khi tới trước vách núi đen, hắn nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, lập tức nhảy xuống.


“Trên trời không đường, dưới đất không cửa”.


Người áo đen cũng là một anh hùng, nhảy xuống đuổi theo Triệu Bân nhưng lúc rơi xuống cũng không chịu yên, kiếm khí cứ đánh thẳng từ trên xuống, cố gắng giết hắn trước khi rơi xuống đất.


“Chọn phần mộ cho ngươi đấy, thấy đủ rồi thì lo mà xuống đi”.


Triệu Bân mắng to, lại dùng bùa tốc hành, như một vầng sáng bay thẳng từ trên xuống.


Rơi xuống đất sớm sẽ dễ giải quyết người áo đen hơn.


Cách mặt đất khoảng vài mét thì hắn dùng bùa lơ lửng, cố gắng giữ mình giữa không trung.


Tốc độ của người áo đen chậm lại, lòng bàn tay tràn đầy chân nguyên, rơi xuống từ trên cao như thế, Huyền Dương tầng cao nhất cũng không chịu nổi, lão ta tính rồi, trước khi rơi xuống đất cứ đánh một chưởng xuống đó để giảm xóc.


“Thiên lôi trận”.





Triệu Bân cắm một kiếm xuống mặt đất, đất nứt vỡ ra, những tia sét bắn lên, bán kính mấy trăm mét đều bị công phạt, người áo đen chưa rơi xuống đất chính xác là một cái bia sống.


“Ranh con, ngươi được lắm”.


Người áo đen hừ lạnh, tạo thành chân nguyên hộ thể, cố gắng chống lại sấm sét, sau đó một chưởng đánh thành dấu tay năm ngón dưới mặt đất, phá thiên lôi trận, vì thế trên người lão ta cũng xuất hiện thêm những vết kiếm, chỉ là không đáng lo ngại, chân nguyên hộ thể cũng không phải để trưng, phá tan kiếm uy của sấm sét.


“Chạy, chạy nữa đi!”, vững vàng đáp xuống đất, người áo đen trông hơi chật vật nở nụ cười dữ tợn, vực sâu này bốn phía là núi, một cảnh giới Chân Linh bị rơi xuống đây thì có mọc cánh cũng khó thoát.


“Mệt rồi, nghỉ thôi”.


Triệu Bân nở nụ cười, cười cực kỳ vui vẻ, hai hàng răng trắng noãn lộ ra.


Người áo đen khẽ nhíu mày, thấy luống cuống chân tay, Triệu Bân cười thôi cũng rợn người như thế.


Trong ánh mắt lão ta, Triệu Bân đã thay đổi hình dạng, mi tâm xuất hiện một ma văn, mái tóc đen hóa thành màu đỏ, khí huyết dâng trào trong người đã biến thành ma sát, mạnh mẽ và điên cuồng.


“Ma?”, người áo đen híp mắt lại, thầm kinh ngạc.


“Vực sâu này chính là phần mộ của ngươi đấy”, Triệu Bân đã bắt đầu đánh, một chưởng ập tới.





“Cảnh giới Chân Linh nho nhỏ, đúng là không biết tự lượng sức mình”, người áo đen cười lạnh, một ngón tay đánh tới.


Soạt!


Triệu Bân nhanh chóng dịch chuyển, biến mất.


“Độn thổ?”, người áo đen nhíu mày.


“Đoán đúng rồi đấy”.


Triệu Bân lại nhanh chóng lao lên tấn công, đến gần người áo đen thực hiện Hổ Gầm Long Ngâm, âm thanh bá đạo khiến người áo đen run cả đầu óc, thế công giảm xuống, lùi về phía sau, Triệu Bân đuổi theo, Long Uyên trong tay đã biến thành roi sắt, một roi đánh vào gáy lão ta.


Tiếng bốp vang lên, chẳng những êm tai mà còn khá là chua chát.




Tu vi cao như Huyền Dương tầng cao nhất cũng phải kêu rên, trước đó là đầu óc rung lên, bây giờ cứ như vừa bị sét đánh, đầu ong ong, không ngờ Triệu Bân vẫn còn thứ này đằng sau, roi sắt quỷ dị này là vật chuyên đánh vào tinh thần.


“Lần nữa”, Triệu Bân hét to, vung tay đánh roi thứ hai xuống.


“Cút”, người áo đen gầm lên đầy giận dữ, trên người có vầng sáng lan ra, có lực đánh rất mạnh, có lẽ đó là bí pháp phòng ngự nào đó, dùng để đề phòng những kẻ sáp đến gần tấn công, tất nhiên Triệu Bân cũng bị hất văng đi.


“Nửa bước vào Địa Tạng quả nhiên không hề đơn giản”, Triệu Bân thầm thổn thức, lao tới cùng roi sắt định đánh cho lão ta một trận, vấn đề là tốc độ bị chậm, mới lơ là một chút đã bị đụng ngã lăn.