Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1070: Chương 1070





Leng keng!
Khi màn đêm thật sự buông xuống, trong phòng Triệu Bân vang lên âm thanh trong trẻo.

Là chiếc chuông nhỏ màu xanh biếc đó, người nào đó cảm thấy nhàm chán nên cứ lắc mãi.

Vân Yên thật sự xuất hiện, liếc nhìn Triệu Bân, mặt mũi không được đẹp đẽ gì mấy.

Triệu Bân cười ha hả: “Con xem thử coi dùng được không ấy mà”.

Sự thật chứng minh, dùng rất được.

Nhưng cũng vì thế nên hắn cũng bị dần cho một trận ra trò.

Sư phụ điềm tĩnh hiền lành, đánh người cũng mạnh mẽ lắm.

Đêm đến, Triệu Bân ăn tối xong bèn trốn trong phòng, đến tận bây giờ vẫn còn lau máu mũi, không biết là do quá thừa dinh dưỡng hay là sư phụ đánh quá nặng, thôi tốt nhất là đừng lắc cái chuông đó cho an toàn.

“Không thể lười biếng”.


Triệu Bân lại hóa ra phân thân, tiếp tục đúc linh kiện.

Còn hắn thì tập trung hồi phục đồng lực.

Thuật thiên nhãn thuấn thân được luyện tập nhiều hơn vẫn có hiệu quả rất tốt, qua vài lần thực hiện, hắn đã nắm được chút cốt lõi, nhưng vẫn phải tiếp tục luyện, thứ hắn muốn là chính xác từng li từng tí một.

Thế thì sau này khi chiến đấu với ai đó, một kiếm sẽ là tuyệt sát.

Kẽo kẹt!
Đêm dài tĩnh tặng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cửa phòng.

Là cửa phòng Vân Yên, Triệu Bân nhìn xuyên qua khe cửa sổ xem thử, Vân Yên đã đi xa.

Lại mộng du.

Triệu Bân chuyển tầm mắt, lén ra khỏi phòng đi theo suốt một đường.

Sư phụ đối xử với hắn cũng không tệ, hắn không muốn Vân Yên xảy ra chuyện gì đó khi đang mộng du, chẳng hạn như đang đi thì rơi từ trên núi xuống, ngọn núi cao như vậy, dù có là Địa Tàng tầng cao nhất thì cũng có thể ngã thành liệt nửa người, vì trong trạng thái vô thức nên không thể tạo ra chân nguyên hộ thể, ai ngã cũng dễ chết cả.


Bình thường thì người làm chuyện này sẽ là Mục Thanh Hàn.

Từ cái hôm Vân Yên mộng du đến phòng Triệu Bân thì hôm nào cô ta cũng theo dõi cẩn thận.

Mỗi lần Vân Yên ra ngoài thì cô ta sẽ lặng lẽ theo sau, còn không dám đánh thức, sợ sư phụ bị cắn trả.

Hôm nay Mục Thanh Hàn bế quan nên hắn đành phải nhận việc.

Vân Yên bước đi rất nhẹ nhàng, dưới ánh trăng trông như mộng như ảo.

Cô ta đi đến một nơi sâu trong rừng trúc, nơi đó có một hồ linh trì.

Triệu Bân thấy thế thì ho khan, nếu hắn không nhầm thì sư phụ muốn đi tắm!
Vân Yên đã đến bên bờ hồ, sau đó quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt đó khiến Triệu Bân nhíu mày, đôi mắt sư phụ sáng rỡ, rõ ràng đang có ý thức.

Nói cách khác, Vân Yên không hề mộng du.

Lần này thì lúng túng rồi.

Theo đuôi đến tận đây, nói không chừng sư phụ lại tưởng hắn muốn rình xem đấy?