Chương 1064:
“Đến đây, để lão phu xem thử một chút”, lão đạo Âu Dương phất tay biến ra một khối sắt đen sì.
Triệu Bân nhận lấy nó, dùng thiên lôi bao phủ nó.
Tiếng lách cách vang lên, khối sắt đen ngay lập tức bị tôi luyện, dần dần trui rèn ra hình thái, từ khối sắt trở thành phôi kiếm.
Sau đó lần lượt là các quá trình mài dũa, đem phôi kiếm mài dũa từng chút một thành lưỡi kiếm hoàn chỉnh.
“Trình độ của ngươi cũng không thấp!”
Lão đạo Ân Dương lẩm bẩm nói, nhìn động tác của Triệu Bân hiển nhiên không phải là kẻ lần đầu luyện ra binh khí, bộ dáng của hắn từ đầu đến cuối không hề thay đổi quá nhiều, có thể nói việc luyện binh khí đối với hắn mà nói cũng không có gì quá khó khăn.
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói về tư thái của hắn thì đã không có đệ tử nào ở đây có thể so sánh được.
“Luyện khí cũng giống như luyện đan, có không ít con đường để tu luyện”, lão đạo Âu Dương chậm rãi nói, Triệu Bân gạt việc luyện binh khí qua một bên để nghe lão ta nói tiếp: “Có hỏa luyện đan, có lôi luyện khí, quan trọng nhất là nguyên liệu và trình độ của người luyện, luyện đan cần tinh hoa của dược liệu còn luyện khí cần tinh túy của vật liệu, phải phối hợp chính xác các dược liệu hoặc vật liệu thì mới có thể tạo ra được thành phẩm.
Nói thì có vẻ rất đơn giản nhưng kì thực khó như lên trời, bất luận là luyện đan hay luyện khí, chỉ cần một bước đi sai cũng có thể thất bại.
Những kỹ thuật được thế hệ trước truyền lại qua bao nhiêu đời chính là kết tinh của tri thức mà thế hệ sau phải kế thừa và trân quý”.
“Đa tạ sư bá đã chỉ dạy”, Triệu Bân cười nói, rồi lại tiếp tục luyện binh khí.
“Ngươi có muốn gia nhập Luyện Khí các của ta không?”, lão đạo Âu Dương nhìn Triệu Bân cười hỏi.
“Sư bá nói vậy là muốn đệ tử phản bội sư môn rồi”, Triệu Bân quay đầu cười đáp.
“Ta quả thật muốn giành ngươi về”, lão đạo Âu Dương ho khan nói: “Nếu như ngươi muốn thì ta sẽ đích thân đến đỉnh Tử Trúc tìm Vân Yên sư muội nói chuyện, ngươi đến Luyện Khí các của ta tu luyện thì tương lai mới có thể phát triển rực rỡ”.
“Đa tạ sư bá ưu ái, nhưng đệ tử…”
“Đừng vội trả lời, khi nào nghĩ thông suốt rồi thì cứ tới đây”.
“Vâng”.
Triệu Bân đáp một tiếng rồi lại tiếp tục luyện binh khí.
Đây chỉ là bài tập luyện khí cơ bản nhất, không gây cho hắn chút áp lực nào.
Một thanh kiếm đã nhanh chóng được hắn luyện ra, cấp bậc của thanh kiếm này cũng không quá cao nhưng không phải do kỹ thuật luyện khí của Triệu Bân không tốt mà là do vật liệu quá kém cỏi, hắn có thể luyện ra thanh kiếm ở cấp bậc này đã là tốt lắm rồi.
“Mũi nhọn lưỡi sắc, rất tinh xảo”, lão đạo Âu Dương cầm thanh kiếm lên đánh giá, thầm nghĩ tên nhóc này đúng là trời sinh để luyện khí, nếu như có thể gia tăng bồi dưỡng thì hắn chắc chắn có thể trở thành một luyện khí sư vượt qua cả lão ta.
Nghĩ đến đây thì lão ta lại cảm thấy đau lòng.
Ngày trước do lão ta chỉ lo tập trung luyện khí mà không chịu xuống núi xem trận tuyển chọn đệ tử cho nên lão ta mới bỏ qua một tài năng như vậy, bây giờ cho dù lão ta có muốn đích thân đến đỉnh Tử Trúc xin đệ tử thì cũng không có nhiều hi vọng thành công.
Tuy nhiên, lão ta cũng đã có sẵn kế hoạch trong đầu.
Nếu Triệu Bân gật đầu thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
“Sư bá?”
Nhìn thấy lão đạo Âu Dương đứng sững sờ, Triệu Bân ngập ngừng xua xua tay trước mặt lão ta.
“Đến đây, lão phu cho ngươi xem bảo bối của mình”.
Lão đạo Âu Dương để thanh kiếm mới luyện qua một bên, bắn ra một tia sáng chiếu vào bức tường trước mặt, bức tường đó có cấm chế, vừa chiếu tia sáng vào thì đã mở ra một cánh cổng đá dẫn xuống mặt đất.
Hai người cùng nhau bước vào trong cánh cổng.
Cuối đường lại là một cánh cổng đá khác, sau khi mở ra thì có thể thấy bên trong là cả một tòa địa cung lớn.
Triệu Bân còn chưa kịp bước vào thì đã nhìn thấy ánh sáng chói lòa phát ra ngoài, khiến cho hai mắt của hắn cũng sáng lên.
Tới khi định thần lại thì hắn liền bất giác liếm môi.
Bên trong địa cung có rất nhiều binh khí, mười tám loại binh khí đều có ở đây, phát ra ánh sáng đủ màu, món binh khí nào cũng có cấp bậc rất cao, chỉ cần chọn đại một món thì cũng có thể khiến cho đám người bên ngoài tranh nhau muốn có được. Binh khí do lão đạo Âu Dương luyện ra há lại có thể là phàm phẩm.
Ngoài binh khí thì ở đây còn có những khối sắt.
Những khối sắt vật liệu dùng để luyện khí có kích thước và chủng loại khác nhau, còn có rất nhiều sắt đen thuần khiết, đây là bảo vật vô giá, đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nghe nói thì Triệu Bân cũng chưa từng nghe nói qua có loại binh khí nào ngoài kia được luyện chế bằng vật liệu quý giá này. Vật liệu này căn bản không thể mua được, nếu như dùng nó luyện chế ra binh khí thì chắc chắn có thể luyện ra một món binh khí tuyệt thế.
“Đúng là một kho báu”, trong lòng Triệu Bân thổn thức.
Luyện khí sư của Thiên Tông quả nhiên danh bất hư truyền, chưa nói đến kỹ thuật luyện khí, chỉ cần nhìn vào những vật liệu vô giá này cũng đủ thấy người bình thường khó có thể so sánh được.
“Đây là kho báu mà lão phu gom góp cả nửa đời mới có được”, lão đạo Âu Dương vuốt râu nói.
“Đệ tử hiểu”, Triệu Bân cười gượng đáp, lão già này đúng là đại phú ông ẩn thân.
“Ngay cả đệ tử của ta cũng không được bước vào nơi này đâu”.
“Vậy vãn bối… thật vinh hạnh quá”.
“Nếu như ngươi nguyện ý bái ta làm sư phụ, tương lai những thứ mà ngươi nhìn thấy thì cũng sẽ là của ngươi”, lão đạo Âu Dương lại nhìn Triệu Bân nói, ánh mắt của lão ta hết sức chân thành, không hề có chút đùa cợt nào, lão ta đối với tên hậu bối này thật sự rất có hi vọng.
Không thể không nói, chuyện này đúng là đã khiến cho Triệu Bân có chút dao động.
Đây có lẽ chính là dụng ý của lão đạo Âu Dương khi dẫn hắn tới đây.
Chưa gì đã để lộ ra kho báu của mình, hiển nhiên là muốn dùng kho báu đó làm cho hắn dao động.
Hắn tỉnh táo trở lại, rồi chỉ cười trừ, Nguyệt Thần là sư phụ của hắn, chuyện này cả đời hắn cũng sẽ ghi nhớ. Khi hắn tiến vào Thiên Tông, hắn đã tới đỉnh Tử Trúc bái Vân Yên làm sư phụ, cho dù sư phụ không bình thường cũng được, là muội muội của kẻ thù của hắn cũng được, hắn tự có lòng kiên định của mình, nhất định sẽ không đổi thêm một sư phụ nào khác nữa.
“Nếu như ngươi nguyện ý thì còn có thể trở thành truyền nhân của ta”, lão đạo Âu Dương mỉm cười nói.
“Truyền nhân của sư bá nên là Hoàng Hiết sư huynh mới đúng”.
“Hoàng Hiết sao?”, lão đạo Âu Dương lắc đầu cười nói: “Nó không có khả năng đó”.
Khi nói ra lời này, lão ta không khỏi thở dài, thở dài vì Triệu Bân đã từ chối lời mời của lão ta, cũng thở dài vì đệ tử nhà mình. Thân là sư phụ, lão ta làm sao không biết được đệ tử nhà mình có bao nhiêu bản lĩnh, nếu như để cho Hoàng Hiết làm truyền nhân thì chỉ sợ kỹ thuật luyện khí chân truyền của lão ta càng lúc càng xuống dốc.
So với Hoàng Hiết thì tên nhóc trước mặt lão ta lúc này mới là người thích hợp hơn.