“Đúng thật là thiên lôi à!”
Lão đạo Âu Dương nhìn thấy thì mắt sáng rực lên, thiên lôi cấp Chân Linh mà lại có một uy lực tiềm tàng đáng sợ như vậy, mạnh hơn so với lôi điện của lão ta, rõ ràng không cùng một đẳng cấp.
“Sao hôm sát hạch ta lại không xuống núi nhỉ?”
Lão đạo Âu Dương liên tục chậc lưỡi.
Hôm đó lão ta luyện khí trong núi, không hề xuống núi xem sát hạch, ai mà biết cái tên cấp Chân Linh đi cửa sau này lại có thiên lôi, nếu biết sớm thì nhất định lão ta sẽ nhận hắn làm đệ tử, sau này truyền lại y bát của lão ta.
Bây giờ thì đã quá muộn rồi, tên nhóc này đãgia nhập đỉnh Tử Trúc, nhìn thần thái của Vân Yên chắc là vẫn chưa biết đồ đệ của mình có thiên lôi và chắc cả Thiên Tông chắc cũng không có được mấy người biết.
Từ đó có thể thấy tên nhóc này giấu rất kỹ, không hề yếu kém như trong tưởng tượng.
“Đến Luyện Khí Các của ta chơi không?”, lão đạo Âu Dương vuốt râu, mỉm cười và nói.
“Trưởng lão đã mời thì sao dám từ chối!”, Triệu Bân mỉm cười, cất thiên lôi vào rồi đi theo lão đạo.
“Thiên lôi đó của ngươi từ đâu mà có thế?”, Lão đạo Âu Dương hỏi.
“Nhặt được!”
“Nhặt khéo lắm!”
Lão đạo Âu Dương mỉm cười, không hỏi sâu hơn.
Luyện Khí Các nằm giữa hai ngọn núi, là một nơi tốt để tu thân dưỡng tính.
Sau khi vào trong Luyện Khí Các, Triệu Bân nhìn thấy rất nhiều binh khí, nào là đao, thương, kiếm, kích… Loại nào cũng có.
Có điều, cấp bậc của chúng đều không cao, binh khí tốt thật sự thì không thể nào để lồ lộ ra thế được.
“Sư tôn!”, có một thanh niên bước ra và cung kính hành lễ.
Triệu Bân từng gặp hắn ta, hai lần hắn đánh võ đài, người này đều đến xem.
Hắn cũng từng nghe đến danh tiếng của người này, đó là đệ tử của lão đạo Âu Dương, tên là Hoàng Hiết, cũng là một luyện khí sư, trong cơ thể có lôi điện cấp Địa.
“Chà, ta còn tưởng là ai nữa!”
Hoàng Hiết nhìn thấy Triệu Bân thì nói với giọng không thân thiện mấy, ánh mắt tỏ rõ sự khinh thường, khóe miệng còn nở nụ cười châm chọc.
Hắn ta thật sự xem thường cái tên cấp Chân Linh này, đi cửa sau mà!
“Đi luyện khí đi, đừng lười biếng!”, lão đạo Âu Dương lạnh lùng nói.
Hoàng Hiết hít một hơi thật sâu, trong lòng thấy khó chịu, sư phụ cũng không giữ thể diện cho hắn ta gì hết.
Có điều, hắn ta phải nghe lời sư phụ, ngoan ngoãn đi luyện khí thôi.
Trước khi đi, tên này còn liếc Triệu Bân một cái, hắn ta thấy khó chịu chủ yếu là vì Triệu Bân, một tên cấp Chân Linh thì có tư cách gì mà vào Thiên Tông.
Tại Luyện Khí các.
Lão đạo Âu Dương dẫn Triệu Bân vào nội đường.
Triệu Bân nhìn trái nhìn phải, bên trong nội đường của Luyện Khí các khá đặc biệt, còn có bày trận pháp, lão đạo Âu Dương hẳn là rất say mê với binh khí, trong phòng không có bất kỳ đồ sứ bình hoa hay bất kỳ vật trang trí nào.
Tách trà, ấm trà, bàn ghế,… đều có hình dáng của binh khí, binh khí ở đây lại không hề bị bám bụi, hẳn là mỗi ngày đều được lau chùi kỹ lưỡng.
“Ngươi… có thể luyện khí sao?”, lão đạo Âu Dương ôn hòa cười nói.
“Có biết một chút”, Triệu Bân vừa quan sát khắp nơi vừa đáp.