Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1057: Chương 1057





“Không để ngươi luyện uổng công đâu”, Đan Huyền phất tay, một viên đan ba vân lơ lửng trước mặt Triệu Bân khiến Tô Vũ nhìn thấy mà cảm thán vô cùng: Nếu không làm sao người ta lại là thầy luyện đan cao cấp chứ, ra tay rất hào phóng luôn.

“Đa tạ sư bá!”, Triệu Bân cười hề hề, nhanh nhẹn nhận lấy.

“Nào!”
Đan Huyền đột nhiên đứng thẳng, vung ra một ngọn lửa mạnh màu trắng đúng chuẩn thiên hỏa.

Triệu Bân không nói gì, hắn bước lên phía trước, tung ra thiên lôi màu vàng.

Thiên hỏa và thiên lôi hòa vào với nhau, bao trùm cả lò đan.

Triệu Bân chỉ là người hỗ trợ, còn nguồn lực chủ đạo vẫn là Đan Huyền, giống như hôm đó hắn giúp nữ soái luyện hóa sát ý vậy, sức lực của hắn như chỉ người qua đường thôi, nhưng nếu thiếu người qua đường như hắn thì lại không được.

Uỳnh!
Lò Tử Kim rung lên bần bật, hay nói đúng hơn là ấn ký bên trong có vẻ dao động, đến mức từng vòng khí không ngừng tỏa ra ngoài từ lò Tử Kim, đến cả vòng sáng tử kim chiếu ra ngoài cũng hỗn loạn đến mức khó coi.

“Lò tốt quá!”
Tô Vũ kinh ngạc hô lên, một cái lò luyện đan thôi mà thực sự quá phi phàm, như thể có linh tính.


Nếu được luyện hóa, nếu được dùng cho Đan Huyền, chắc chắn có thể dễ dàng luyện ra đan dược cao cấp.

“Ngươi dẫn hắn đến đây, quả là đến đúng chỗ!”, Tử Viêm cười khà khà.

“Cũng đến hôm nay ta mới biết mà”.

Tô Vũ mỉm cười ngượng ngập, có quỷ mới biết lò Tử Kim của Đan Huyền chưa được luyện hóa, mà có trời mới biết Triệu Bân có thiên lôi! Nếu biết sớm hơn thì hắn ta đã dắt Triệu Bân tới đây từ lâu rồi, nếu Đan Huyền vui lòng, chưa biết chừng sẽ thưởng cho hắn ta một viên đan dược.

Thấy không! Hắn ta nhìn người trước nay rất là chuẩn.

Lúc này đây, hắn ta nhìn lại Triệu Bân, cứ cảm thấy trên người tên tiểu tử này có thêm sắc thái thần bí.

Hắn ta cực kỳ chắc chắn rằng ngoài thiên lôi thì Triệu Bân còn giấu thêm nhiều bí mật khác, ắt hẳn không thiếu điều bất ngờ.

Ưm…
Triệu Bân khẽ rên lên một tiếng, sắc mặt đã nhợt đi nhiều.

Đúng là hắn chỉ hỗ trợ thôi, nhưng tiêu hao hơi bị đáng sợ.


Như thế càng chứng minh được rằng ấn ký bên trong lò luyện đan này có cấp bậc khá cao, Tử Cầm của Thanh Dao còn lâu mới bì được.

Đan Huyền ở phía đối diện cũng không còn vẻ hồng hào trên gương mặt già nua, bởi vì là người chủ đạo nên hao tổn nhiều hơn hẳn.

Mỗi lần lò Tử Kim rung lên, ông ta và Triệu Bân đồng loạt “hừ” một tiếng.

Tử Viêm khá hiểu chuyện, vội lấy đan dược ra, nhét cho sư tôn và Triệu Bân mỗi người một viên.

Uỳnh! Uỳnh!
Lò luyện đan rung lên dữ dội hơn, thậm chí có xu thế nứt ra ngay tại chỗ.

Nếu nghe kỹ, dường như còn có thể nghe được tiếng gầm gào trong lò, cũng không biết là gào thét hay là gào rống giận dữ, nhưng Tô Vũ và Tử Viêm nghe xong đều phải run rẩy.

Triệu Bân vẫn ổn, hắn biết đó là thứ gì, chắc hẳn là một ít tà niệm còn sót lại bên trong ấn ký, cũng có thể là chấp niệm bị kích phát ra ngoài khi gặp quá trình luyện hóa từ thiên lôi và thiên hỏa.

Chớ coi thường tia tà niệm này, nếu có thể công phá, cao thủ cảnh giới Địa Tạng mà trúng chiêu thì cũng không dễ chịu gì.

Không phải vì tà niệm mạnh, mà có vẻ chủ nhân của lò luyện đan này rất đáng sợ khi còn sinh thời, nếu không thì ấn ký của người đó cũng không ngoan cố đến mức này.

“Sư bá lấy được cái lò luyện đan này từ chỗ nào vậy?”, Tô Vũ tò mò hỏi.