Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1037: Chương 1037





Vệ Xuyên đỉnh Lạc Hà đó cô ta cũng biết, đừng thấy tên đó trông cũng ra hình ra dạng, thật ra là một kẻ tàn nhẫn, đồ nhi của cô ta nghênh chiến có thể sống sót trở về hay không cũng khó đoán, dù sao trên diễn võ đài, có một số việc không do họ quyết định.

Thế thì thà ở nhà đi còn hơn.

Mục Thanh Hàn cười gượng, khoanh chân ngồi dưới gốc cây.

Không bao lâu, Triệu Bân tỉnh lại, hắn vỗ đầu thật mạnh, mắt toàn là đom đóm.

Không biết rốt cuộc là thế nào thì đã bị sư phụ đánh ngất, tỉnh lại thì đã ở đây, từ khi lên đỉnh Tử Trúc đến nay, đây là lần thứ hai hắn bị treo thế này, đúng là gắn bó keo sơn với cái cây này.

“Sư phụ, làm gì có ai như người”, Triệu Bân rơi bịch xuống, đầu vẫn còn choáng váng.

“Nếu ngươi bị đánh tàn phế thì ta cũng không tiện giải thích với Sở Lam”, Vân Yên tùy ý đáp.

Triệu Bân hít một hơi thật sâu, cố nhịn không buột miệng chửi mẹ nó, đúng là nữ nhân làm không nên chuyện! Làm chậm trễ thời gian kiếm tiền của hắn! Có người cho bạc lại không để ta đi lấy, treo ta ở đây làm gì.

“Sư phụ chỉ muốn tốt cho ngươi thôi”, Mục Thanh Hàn nói.


“Đi cửa sau, con cóc, sau hôm nay ta sẽ có thêm cái tên khác”, Triệu Bân cứ lắc lắc, lời nói đầy ẩn ý.

“Tên gì?”, Mục Thanh Hàn hỏi lại theo bản năng.

“Rùa rụt cổ”, Triệu Bân cúi đầu.

Chờ xem! Mấy kẻ không thể ngồi yên đó sẽ tặng cho hắn cái tên này vào ngày mai, nói không chừng còn viết cho hắn một cái kịch bản nghe xuôi tai, thỉnh thoảng lại lôi ra bàn tán.

“Làm người phải biết co biết giãn, vẫn tốt hơn là bị đánh cho tàn phế”.

“Con… Đánh đấm rất ổn”, Triệu Bân than thở.

Trong khoảng thời gian đó, hắn liếc Vân Yên vài lần.

Có thể thấy sư phụ hắn không hề có ý định thả người.


Theo như Vân Yên thì treo trên cây cũng là một loại tu luyện.

Nếu cô ta gặp được Nguyệt Thần chắc sẽ nói chuyện hợp nhau lắm, viện cớ mà cũng nói hay như hát vậy.

“Sao vẫn chưa tới”.

Đỉnh Tư Trúc yên tĩnh, nhưng người bên diễn võ đài thì lại mất kiên nhẫn rồi.

“Còn phải nói thêm gì nữa? Không dám tới chứ sao!”
“Tên đó cũng chỉ được cái miệng, tới khi đụng chuyện còn nhát hơn ai”.

“Không đến cũng tốt, đỡ bị đánh tàn phế”.

“Thế thì phải cho hắn cái tên rùa rụt cổ rồi, danh xứng với thực luôn”.

Tiếng bàn tán lại vang lên, chẳng còn ôm hi vọng gì nữa.

“Với sức của ngươi mà không đánh lại Vệ Xuyên ư?”, Thanh Dao nói khẽ, một mình lẩm bẩm, khi thì ngước lên nhìn về phía đỉnh Tử Trúc, nếu cô ta đoán không sai thì chắc là sư thúc Vân Yên không cho Triệu Bân tới, không phải ai trong Thiên Tông cũng biết rõ lực chiến của hắn.

“Đánh giá cao ngươi quá rồi”.