Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1003: Chương 1003





Mục Thanh Hàn cũng giật giật khóe miệng, mới mấy phút trước nàng ta còng đang lo lắng không biết Triệu Bân sẽ tránh đòn như thế nào, vậy mà chỉ trong chớp mắt thì hắn đã có thể đập Vũ Văn Hạo tan nát.

Vũ Văn Hạo còn chưa kịp thi triển bí thuật gì thì đã bị đập tới mức hộc máu giàn giụa.

“Chết tiệt, bất cẩn quá”.

Nghiêm Khang hừ lạnh một tiếng, Ngụy Đằng cũng nghiến răng nghiến lợi.

Quả thật Vũ Văn Hạo đã quá bất cẩn rồi, chỉ có quỷ mới biết được Triệu Bân lại thi triển “đại pháp” này, trong khoảnh khắc hắn khiến cho mọi người lóa mắt thì kết cục bại trận của Vũ Văn Hạo cũng đã được định, không ngờ hắn ta chỉ là một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh thế mà vẫn có thể đập cảnh giới Huyền Dương đến thê thảm.

Ầm!
Trước mắt mọi người, Vũ Văn Hạo vừa tỉnh lại được một chút thì lại bị đập xuống diễn võ đài một lần nữa.

Nếu như lần đập thứ nhất đã khiến cho phủ tạng của hắn ta bầm dập, thì lần đập thứ hai lại khiến cho xương cốt của hắn ta bị nứt gãy, đám người bên dưới còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương kêu răng rắc, chỉ nghe thôi cũng đủ thấy đáng sợ.


Ahhh!
Vũ Văn Hạo hét lên, cố gắng thúc giục chân nguyên hất Triệu Bân ra.

Tuy nhiên, tốc độ của Triệu Bân vẫn nhanh hơn hắn ta, và lần đập người thứ ba lại tiếp diễn.

Đến tận lúc này cả thế giới dường như đều chìm vào im lặng, Vũ Văn Hạo bị đập xuống diễn võ đài thêm một cái liền hôn mê bất tỉnh.

Đám người đứng xem bên dưới diễn võ đài đều há hốc mồm.

Một trận khiêu chiến đã khiến cho toàn bộ Thiên Tông phải náo động, vốn tưởng rằng đó sẽ là một trận khiêu chiến vô cùng khốc liệt, nhưng không ngờ đúng là chỉ mới tung có ba chiêu thì đã kết thúc.

Ba lần đập người đã kết thúc, trận khiêu chiến cũng kết thúc luôn rồi hay sao?
Bọn họ còn không có đủ thời gian để hò hét cổ vũ.

“Thì ra tiểu sư đệ còn có bản lĩnh này!”
Mục Thanh Hàn cười gượng một tiếng, nàng ta đã xem qua rất nhiều trận khiêu chiến, nhưng một trận khiêu chiến như thế này đúng là mới thấy lần đầu tiên.


Dường như những lo lắng trước đây của nàng ta hoàn toàn không cần thiết, tiểu sư đệ của nàng ta không phải là hổ giấy, hắn không chỉ có thể so chiêu mà còn có thể bất ngờ đánh cho cảnh giới Huyền Dương trở tay không kịp.

“Làm tốt lắm”.

Không biết là người nào đã hú lên một tiếng.

Người đó chính là Lâm Tà, bởi vì tộc Thiên Dương của hắn ta và thành Xích Dương vốn có xích mích với nhau.

Thiếu thành chủ thành Xích Dương đã bị đập ngất xỉu, hắn ta tất nhiên phải vỗ tay rồi.

Triệu Bân thì vẫn rất tự giác, mặc dù Vũ Văn Hạo đã ngất đi, nhưng Triệu Bân vẫn nhớ rất rõ chiến lợi phẩm mà mình sẽ nhận được sau trận khiêu chiến này, chiến lợi phẩm gồm mười vạn lượng cược ban đầu cộng thêm mười vạn lượng cược nếu như hắn thắng, tổng cộng là hai mươi vạn lượng.

Khỏi phải nói, trên người Vũ Văn Hạo thật sự có ngân phiếu đủ hai mươi vạn lượng.

Hắn ta không có cũng không được, nếu như hắn ta không có thì sư phụ của hắn ta chắc chắn sẽ có, Triệu Bân sẽ quay về dẫn theo Vân Yên đi đòi, ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, hắn không cần phải sợ bên kia quỵt nợ!
“Hai mươi vạn lượng cứ như thế mà thua rồi sao?”
Có không ít người tặc lưỡi, đánh ba chiêu liền nhận được hai mươi vạn lượng.