Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1002: Chương 1002





“Thật là náo nhiệt!”
“Ta nói sao không thấy ai trên đường cả, hóa ra tất cả đều đang tập trung ở đây à”.

“Ta cá trận này chỉ ba chiêu là kết thúc”.

Những thanh âm thổn thức vang lên rất nhiều, đám đệ tử Thiên Tông mới nhập môn như Lâm Tà, Tư Không Kiếm Nam, Chiêu Tuyết, Thanh Dao, Hoa Đô, Hán Triều, Vô Niệm… cũng chạy đến góp vui, ngay cả U Lan bình thường không thích náo nhiệt cũng đã đến đây, chẳng qua cô ta chỉ đứng từ xa lẳng lặng theo dõi mà thôi.

Vèo!
Triệu Bân đã lăng không lên đài, tiếp đất vững vàng.

“Ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới”, lúc này Vũ Văn Hạo mới mở mắt ra nói.

“Vũ Văn Hạo sư huynh đã đích thân mời, ta không có lý do gì mà không đến cả”, Triệu Bân cười nói.

“Có muốn cược thêm không?”, khóe miệng Vũ Văn Hạo nhếch lên.


“Tùy ý thôi”, Triệu Bân nhún vai nói.

“Cũng đơn giản thôi, mười vạn lượng cộng thêm cái dập đầu nhận lỗi”, Vũ Văn Hạo gian ác cười nói.

“Còn nếu ngươi thua thì sao?”, Triệu Bân cũng nhìn Vũ Văn Hạo cười nói.

“Vậy thì ta sẽ đưa thêm cho ngươi mười vạn lượng”, Vũ Văn Hạo cười lạnh nói, rồi hắn ta không nhiều lời với Triệu Bân nữa, hắn ta ngay lập tức xông tới công kích, phiến đá bị hắn ta đạp lên nứt toát, tốc độ của hắn ta nhanh như gió, trong chớp mắt đã có thể phóng ra ba trượng xa.

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói đến thân thủ này của hắn ta thôi thì cũng đã đủ khiến những người có mặt phải kinh ngạc.

Ngay lúc đó trong lòng Mục Thanh Hàn vô cùng căng thẳng, hắn ta có tốc độ nhanh như vậy, tiểu sư đệ của nàng ta sợ rằng sẽ trở tay không kịp.

Nhìn về phía Triệu Bân, phản ứng của hắn cũng không chậm, ngay từ lúc Vũ Văn Hạo phát động công kích thì hắn đã phóng ra một ngọn phi đao, trên ngọn phi đao có treo bùa lôi quang, tuy trên diễn võ đài không thể sử dụng bùa nổ nhưng vẫn có thể sử dụng bùa lôi quang.

Vũ Văn Hạo mất cảnh giác, hai mắt ngay lập tức đen lại.


Không chỉ hắn ta bị lóa mắt mà đám người bên dưới đài cũng bị lóa mắt.

Trong lúc Vũ Văn Hạo còn đang sờ soạng trong bóng tối thì hắn ta bỗng cảm thấy được có một bàn tay nóng nắm lấy cổ tay của mình, hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đấy, cả người mất thăng bằng.

Đám người dưới đài đều trợn to hai mắt khi nhìn thấy Vũ Văn Hạo bị Triệu Bân tóm được.

Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên nghe rất chói tai.

Đi kèm với tiếng nổ lớn đó chính là tiếng kêu la vô cùng thảm thiết.

Dưới sự theo dõi của tất cả mọi người, Triệu Bân đã cho các sư huynh đệ tỷ muội ở bên dưới kia được mở mang tầm mắt nhìn thấy thuật đập người chân chính.

Hắn đập Vũ Văn Hạo xuống đất liên tục, đập mạnh tới mức khiến cho hắn ta phải liên tục ho ra máu, diễn võ đài cứng rắn là thế mà cũng bị đập thủng lỗ chỗ.

“Còn… còn có cách đánh như vậy nữa sao?”, đám người bên dưới há hốc mồm.

“Ta cảm thấy cách này cũng không tồi”.

Tư Không Kiếm Nam giật giật khóe miệng, đừng nói là người đang bị đập, ngay cả người đứng nhìn cũng cảm thấy đau nữa là.