Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 50: C50: Kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm




Kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm.

Một kiếm chiếu sáng mười chín châu.

Trần Trường An dùng ngón tay thay kiếm, vung tay một cái, một luồng kiếm khí như núi lở đổ ập tới.

Nơi kiếm khí đi qua, không còn một ngọn cỏ nào!

Mọi người chỉ cảm thấy ánh kiếm lóe lên, giây lát sau, dường như cả thế giới trở nên yên tĩnh.

Nhìn kỹ, dưới mặt đất đầy xác chết! Chỉ một đòn kiếm khí đã có uy lực kinh khủng như vậy? Bùm!

Quốc chủ Đại Chu quỳ sụp xuống, thua rồi, thảm bại hoàn toàn!

Ai có thể ngờ được thực lực của Trân Trường An lại nghịch thiên như thế.

“Đông người, đôi khi không hẳn là ưu thế” Trần Trường An nhìn Quốc chủ Đại Chu lạnh lùng nói.


Không gian trong hoàng cung hạn chế, binh lính có thể xông vào cũng chỉ vài vạn.

Dù vậy, một kiếm của Trần Trường An cũng đủ kinh người. Một kiếm trảm vạn địch, hắn còn là người sao?

Hiện tại Quốc chủ Đại Chu mới biết, dù ra lệnh thế nào, binh lính bên ngoài cũng không dám xông vào.

Vào đây chỉ là tự sát, ai lại muốn chết chứ?

Dù đông đến mấy cũng chỉ làm Trần Trường An phải vung tay thêm vài cái mà thôi!

“Ta muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Hãy để ta chết một cách minh bạch.” Quốc chủ nhìn Trần Trường An hỏi.

“Ước nguyện này, ta không thể thỏa mãn cho ngươi được.”

Trần Trường An vẫn không nói nhiều lời thừa thãi, trực tiếp ra tay, tiêu diệt tất cả những kẻ còn lại.


Lễ đính hôn trở thành thảm họa cho cả Đại Chu.

Hai Thái Thượng trưởng lão của Thượng Thanh tông, cùng vô số trưởng lão và đệ tử bị diệt sạch.

Hoàng tộc không ai sống sót, nhà họ Liễu cũng bị vong.

Còn khách mời tuy không bị tuyệt tự nhưng cũng không ít người bị tai bay vạ gió.

Sau khi tất cả được giải quyết xong, Trần Vân Hiên mới từ từ mở mắt ra.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, hẳn ta không khỏi giật mình. “Toàn bộ... đều chết cả sao?”

“Lão tổ, là ngài ta tay à?” Trần Vân Hiên hơi hổ thẹn nhìn Trần Trường An.

Rõ ràng đã nói sẽ để mình giải quyết, không ngờ cuối cùng vẫn phải làm phiền lão tổ ra tay.

“Ngộ đạo trong chiến đấu cũng không phải chuyện tốt. Lần này có ta ở đây, bằng không mạng của ngươi đã mất tại đây rồi”

Ngộ đạo là chuyện tốt, nhưng ngộ đạo trong trận chiến sinh tử, e răng lại là một chuyện khác.

"Lời răn dạy của lão ta rất đúng, sau này ta sẽ cố gắng kiểm soát." Trần Vân Hiên hổ thẹn nói.

Cố gắng kiểm soát?