Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 434: C434: Ngươi không thích đập à




“Đồ khốn, đánh thì đánh đi, đừng có phá nhà phá cửa!”, Cổ Phong Hoa tức giận gào lên.

“Người đâu rồi?” “Tiểu tử ấy đâu rồi?”

Chùy Đế không để ý đến Cổ Phong Hoa, hắn ta đần mặt tìm kiếm Trần Trường An.

Rõ ràng mình sắp đập trúng Trần Trường An rồi, sao đột nhiên hắn lại biến mất không thấy đâu nữa?

Trong lúc Chùy Đế đang tìm kiếm Trần Trường An, bóng dáng Trần Trường An thình lình xuất hiện sau lưng hắn ta.

Cổ Phong Hoa đã được tận mắt nhìn thấy quỷ đoạn thần bí khó lường của Trần Trường An, bây giờ hai mắt ông ta sáng rực lên, năng lực khủng khiếp quá.

Mà Trần Trường An sau khi xuất hiện thì lập tức đá một cú thật mạnh lên mông Chùy Đế không chút do dự.

Bốp!

Một tiếng nện mạnh, Chùy Đế chỉ cảm thấy mông mình đau đớn, sau đó cơ thể hắn ta bay ra ngoài như bị mất khống chế.

“Ôi vãi, đá bay Chùy Đế luôn!”

“Đỉnh!”

“Mạnh quá vậy? Đây là thực lực của Động Hư Cảnh à?” “Ớ? Kia... Chuyện gì thế kia?”

Đột nhiên, cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.


Cổ Phong Hoa trợn tròn mắt khó tin, ông ta nghỉ ngờ những gì mình nhìn thấy.

Chỉ thấy Chùy Đế bay ra ngoài vậy mà lại trở lại vị trí ban đầu theo quỹ tích đường bay.

Chờ đợi Chùy Đế là một cú đá nữa của Trần Trường An. Bốp!

Bay đi rồi!

Lại trở lại!

Bốp!

Lại bay đi!

Tầm mắt của mọi người đảo qua đảo lại liên tục theo sự bay ra bay vào không ngừng của Chùy Đế.

Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là vì sao Chùy Đế không có phản ứng gì cả?

Mông sắp bị Trần Trường An đá nát rồi mà hắn ta vẫn chịu đựng!

“Không đúng!”

“Không đúng!” “Đây là... Quay ngược thời gian?”


“Trần Trường An thế mà...”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Lúc này, Cổ Phong Hoa đã không có cách nào dùng ngôn từ để diễn tả sự chấn động trong lòng mình nữa.

Rõ ràng Trần Trường An nắm giữ năng lực về thời gian, mỗi lần đá bay Chùy Đế, hắn lại quay ngược lại thời gian, làm cho Chùy Đế trở lại vị trí ban đầu.

Vì thế Chùy Đế không kịp phản ứng, cho đến khi hắn ta nhận ra thì Trần Trường An đã tung cước đá rồi.

Năng lực khống chế thời gian của Trần Trường An cực kỳ chính xác, hắn

không cho Chùy Đế cơ hội nào cả. Đường đường là Chùy Đế, bây giờ lại bị Trần Trường An đá điên cuồng, mà còn không có cách nào đối phó. Không ai biết thế giới nội tâm của Chùy Đế hiện giờ như thế nào, nhưng chắc chắn... Không hề dễ chịu. “Đập đi, ta cho ngươi đập!”

“Ngươi không thích đập à?”

“Ngươi đập đi này!” Trần Trường An đá liên tục không ngừng nghỉ, có thể nói là hả giận.

Đá khoảng ba canh giờ, mọi người cũng nhìn suốt ba canh giờ, nhiều người cảm thấy cổ mình cứ xoay qua xoay lại gần như tê liệt rồi.

“Đủ rồi đấy, được rồi”. Cổ Phong Hoa thật sự không nhìn tiếp được nữa, quá thảm, quá thảm. Về sau Chùy Đế còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa?

Mông sưng to thế kia, cong thế kia... “Được, nể mặt ngươi”. Trần Trường An mỉm cười rồi dừng lại, hắn nhìn Chùy Đế năm yên trên mặt đất không nhúc nhích, hỏi: “Có phục không?”

“Còn đập nữa không?”

Hiện giờ, nội tâm Chùy Đế đã sụp đổ rồi, hắn ta cố chấp, nhưng hắn ta không ngu.

Trước mặt bao người lại bị Trần Trường An ức hiếp đến mức này, quá thảm, quá mất mặt.