Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 422: C422: Không được




Đừng thấy hai người Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân không hợp nhau, nhưng dù sao cũng là đối thủ cũ, vẫn có một chút ăn ý.

Trao đổi ánh mắt với nhau một chút liền biết suy nghĩ trong lòng đối phương.

Hai người lần này không nương tay chút nào, phát huy tốc độ cực hạn, không cần sức mạnh, chỉ cần tốc độ.

Nhưng mà, vào khoảnh khắc hai người sắp chạm đến Trần Trường An, hắn lại một lần nữa biến mất không thấy gì nữa.

Lần này, hai người đã phóng cảm tri của mình, bao trùm lên bốn phía, bất kỳ vết tích nào cũng đều không chạy khỏi cảm tri của hai người được.

Nhưng kết quả... Trần Trường An cứ như vậy biến mất, lần nữa biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.

Hoảng rồi! Giờ khắc này, hai người Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân thật sự hoảng hốt rồi.

Lập tức sẽ phải thua, Trần Trường An lại làm một lần như thế nữa, bọn họ sẽ phải làm chó!

Trong đầu vừa nghĩ tới cảnh tượng về sau mỗi lần trò chuyện với người khác. đều phải sủa mấy tiếng trước, cảm giác đó còn khó chịu hơn so với giết luôn bọn họ.

"Không được!"

"Tuyệt đối không thể thua!"

"Cho dù Trần Trường An có loại thủ đoạn này để bảo mệnh, nhưng chúng ta đều là cảnh giới Đại Đế, tốc độ nhanh như vậy, sao hắn kịp phản ứng lại?"


"Đúng vậy, hắn không thể kịp phản ứng lại mới đúng, nhưng..."

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Hai người Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân đều cực kỳ nghi hoặc, Trần Trường An làm thế nào để chính xác tránh thoát khỏi đòn tấn công của hai người?

Cho dù ngươi có thủ đoạn bảo mệnh, ngươi thi triển ra cũng cần thời gian chứ?

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt suy nghĩ thay đổi như thế, sao tốc độ phản ứng của Trần Trường An lại nhanh như vậy?

Hai người bọn họ không nghĩ ra, Cổ Thiên Nguyên cũng không nghĩ ra, vừa rồi ông ta đã nhìn chòng chọc vào Trần Trường An, nhưng vẫn hoàn toàn không nhìn thấu được.

Một bên khác, hai người Niếp Hạo Thiên và đêm Bắc Minh đã trợn tròn mắt nhìn.

Đây là tình huống gì thế?

Hai vị này đều là cường giả Đại Đế thành danh đã lâu, bây giờ lại bị Trần Trường An trêu đùa xoay vòng vòng?


Nếu trận này thua, về sau bọn họ làm sao gặp người khác nữa? Chẳng lẽ lại thật sự phải học chó sủa?

"Hai vị, còn lại một cơ hội cuối cùng". "Nắm chắc vào".

Lúc này, Trần Trường An xuất hiện trên cái ghế của mình, khoan thai tự đắc nằm đó.

Nhìn thấy dáng vẻ tự tại này của Trần Trường An, hai người Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng khẽ gật đầu.

Sau một khắc, trong khi Cổ Thiên Nguyên còn đang mơ hồ, bọn họ... chạy! "Trần Trường Anl"

"Ba lần chưa kết thúc, chúng ta không được tính là thua!"

"Ngươi chờ đấy, sẽ có một ngày chúng ta tới hoàn thành trận cá cược này". "Nhất định sẽ có!"

Trần Trường An sống một vạn năm, người từng đánh cược không tính là ít, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người còn vô sỉ hơn cả mình.

Hai người này chạy trốn, khiến Trần Trường An không kịp phản ứng lại. "Bằng hữu của ngươi?"

"Quá vô sỉ rồi?"

"Như vậy mà là Đại Đế?"

"Thế mà lại bỏ chạy?"

Trần Trường An quả thực không ngờ được, hai người kia so với mình còn vô sỉ hơn, nói chạy liền chạy, không hề do dự một chút nào.

Có phải không chơi nổi hay không? €ó phải không chơi nổi hay không!

"Khụ khụ, ta không quen biết bọn họ, thật sự không quen biết".