Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 32: C32: Đến rồi




Lời này vừa dứt, không khí náo nhiệt ban nấy đột nhiên im bặt.

Đây là trường hợp gì vậy? Sao lại có người dám nói bậy bạ như thế? Nhà họ Trần? Nhà họ Trần nào?

Không ít người lúc đầu không phản ứng kịp, đều trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Tuy nhiên, khi nghe thấy ba chữ nhà họ Trần, mọi người trong nhà họ Liễu đều chấn động.

Đến rồi!

Người của họ Trần thật sự đã đến sao?

Liễu gia chủ nhìn sang Tam trưởng lão, thấy sắc mặt Tam trưởng lão cũng không tốt cho lắm, rõ ràng cũng không dự liệu được sự cố xảy ra.

Quốc chủ Đại Chu thì bình tĩnh hơn nhiều, dường như đã dự liệu trước tình huống này.

"Làm càn!" "Ai dám lớn tiếng như vậy hả?"

"Có biết hôm nay là dịp gì không? Đến lượt các ngươi nói à?" Đại thái giám lập tức đứng ra quát.

"Nếu ta không đến, thì cô nương nhà họ Liễu làm sao có thể khôi phục sự trong sạch tự do đây?"

Một câu nói của Trần Vân Hiên có thể nói đã gây ra sóng †o gió lớn, trong sạch tự do?

Đây quả thực là tin động trời, không lẽ, cô nương nhà họ Liễu trước đó đã...


"Nói bậy!"

"Rốt cuộc là ai, có gan thì đứng ra đây." Ngũ Hoàng tử giận dữ nói.

Dưới ánh mắt của bao người, dù đúng hay sai thì lời này đã ảnh hưởng lớn đến Liễu Mộng Nghiên cũng như hắn ta.

Sau này hẳn sẽ bị người đời bàn tán.

Không ai quan tâm thật giả, chỉ cần nội dung thú vị là được.

Bóng dáng Trần Vân Hiên lướt nhanh, từ trong đám đông bước ra trước.

Thấy tuổi tác của Trần Vân Hiên, mọi người đều sững sờ, còn quá trẻ mà đã chán sống rồi sao?

"Trần Vân Hiên, hóa ra là ngươi."

"Sao ngươi dám sỉ nhục ta?" Liễu Mộng Nghiên nhìn thấy Trân Vân Hiên, ánh mắt đầy phẫn nộ.

"Sao thế? Ta nói sai à?"

"Nhà họ Liễu và nhà họ Trần có khế ước, ngươi không thể quên nhanh thế được chứ?"

"Liễu Mộng Nghiên ngươi là con gái của gia chủ, theo khế ước, phải gả vào nhà họ Trần của ta."


"Giờ ngươi đính hôn với nam nhân khác, thế này là thế nào?"

"Không tuân theo nữ tắc à?" "Bội ước ư?"

"Nếu không phải thế, sao hôm đó ngươi lại tới nhà họ Trần của ta, đòi lại khế ước ngày xưa?" Trần Vân Hiên lạnh lùng nói.

"Nhà họ Trần, là nhà họ Trần đó à, ta gân như quên mất chuyện này rồi."

"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hồi đó nhà họ Liễu là chư hầu của nhà họ Trần, để dựa vào nhà họ Trần tốt hơn, nên đã lập khế ước, con gái của gia chủ các đời sẽ gả vào nhà họ Trần."

"Nhưng mà, nhà họ Trần không phải đã suy tàn từ lâu rồi sao? Khế ước đó còn tồn tại à?"

"Không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ nhà họ Liễu đã hoàn toàn quên mất chuyện này."

"Không ngờ nhà họ Trần lại xuất hiện trong tình huống này, thật không phải là điều khôn ngoan, thằng nhóc kia nhất thời cậy mạnh, nhưng sẽ mang lại tai họa diệt vong cho nhà họ Trần đấy."

"Hừ, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng mà!"

Trong mắt mọi người, nhà họ Trần đã không còn oanh liệt như xưa, Trần Vân Hiên là thế hệ trẻ, càng không thể gây ra sóng gió gì.

Chỉ là nhất thời phô trương, hoàn toàn không phải lựa chọn khôn ngoan.

Dù có nói ra được điều gì đi nữa thì sao chứ? Nhà họ Trần có thể gánh chịu hậu quả không?

"Ha ha ha!"

"Không ngờ, thế hệ này của nhà họ Trần lại có một thanh niên thú vị thế này."

"Ngươi tên gì?"

Quốc chủ Đại Chu cười lớn một tiếng, ai cũng không nhìn ra cảm xúc trên mặt ông ta.

“Trân Vân Hiên." "À? Nhà họ Trần chỉ có mình ngươi tới à?"