Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 316: C316: Đương nhiên rồi




“Ngươi là người phương nào?”, Trấn Bắc Vương cau mày hỏi. “Trần Trường An”.

Trần Trường An?

Tu vi của Trấn Bắc Vương là Bất Tử Cảnh, đương nhiên trí nhớ của ông ta khá tốt, nhưng trên Nhân Bảng hoàn toàn không có tên Trần Trường An.

Ông ta quay sang nhìn Cố Tiên Nhi đứng bên cạnh Trần Trường An, nàng ta cũng rất trẻ tuổi, hơn nữa tu vi đã tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba.

Lạ thật, quả là lạ lùng!

Rõ ràng trong tổ hợp hai người này, Trần Trường An là người có tiếng nói quyết định nhưng tại sao tu vi của Trần Trường An lại yếu hơn?

Hắn ẩn giấu tu vi ư?

Nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Ở trước mặt ông ta, hắn không đời nào. có thể ẩn giấu tu vil

Cách giải thích duy nhất chính là lai lịch, thân phận của người này không đơn giản.

Nhưng dù có là vậy đi chăng nữa, hắn cũng đã đánh con ông ta bị thương ngay trong địa bàn của ông ta, Trấn Bắc Vương tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua chuyện này.

“Ngươi thật to gan”.

“Dám động tới con trai của ta”.


“Thậm chí còn dám đến tận phủ Trấn Bắc Vương này, ngươi không sợ mình không thể rời khỏi đây à?”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng hỏi.

“Sợ ư? Nếu sợ thì ta đã không tới đây rồi”.

“Hay lắm, quả là to gan!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Rốt cuộc là vì lý do gì mà thế tử lại nảy sinh xung đột với bọn họ?” Trấn Bắc Vương hỏi tên thuộc hạ đứng cạnh mình.

Tên thuộc hạ không dám giấu giếm, thuật lại đầu đuôi sự việc. Sau khi nghe xong, Trấn Bắc Vương nhíu mày nhìn Cố Tiên Nhi. “Quả là không tồi”.

“Chỉ có điều xuống tay hơi tàn nhẫn một chút”.

“Nhưng như vậy cũng không sao, sau này gả tới phủ Trấn Bắc Vương rồi từ từ dạy lại cũng được”.

Ồ? Ý gì vậy?

Cố Tiên Nhi nghe vậy không khỏi ngẩn người. Chẳng trách thế tử Trấn Bắc Vương lại là người như vậy, hóa ra là phụ thân của hắn ta cũng chẳng khác gì.

“Ngươi đánh con trai ta bị thương, còn định làm như không hề có chuyện gì xảy ra hay sao?”


“Ta không quan tâm các ngươi là ai, nếu con trai ta đã ưng ngươi thì bất kể ngươi có đồng ý hay không, ngươi cũng nhất định phải gả cho thằng bé”.

“Nếu không, ta đảm bảo các ngươi sẽ không thể sống sót rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng tuyên bố.

“Ta có thể hỏi ngươi mấy câu không?”

Trần Trường An đột nhiên lên tiếng làm Trấn Bắc Vương giật mình, hỏi mấy câu ư? Ngươi chạy tới đây là để hỏi mấy câu à?

“Được, ngươi hỏi đi”.

“Danh hiệu Trấn Bắc Vương của ngươi là do hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên phong cho đúng không?”

“Đương nhiên rồi”.

“Ngươi có quan hệ thế nào với hoàng thất?”

“Bệ hạ đối đãi với ta thân thiết như tay với chân”.

“Hay lắm, nói cách khác, nếu như hoàng triều Phụng Thiên xảy ra chuyện thì chắc chắn ngươi sẽ không bàng quan đúng không?”

Nghe vậy, Trấn Bắc Vương ngờ vực nhìn Trần Trường An, hắn hỏi vậy để làm gì?

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi không tin chuyện này hay sao?”

Trong lòng Trấn Bắc Vương không khỏi suy đoán, phải chăng tên nhóc này là do hoàng thất phái tới thăm dò xem mình có hai lòng hay chăng?

“khá lắm”.

“Nếu vậy thì ta cũng không việc gì phải khách khí nữa!”