Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 242: C242: Chương 242




Ánh mắt sắc bén của thiếu niên nhìn về phía Trần Trường An có phần cảnh giác.

Trần Trường An chỉ cười khế một tiếng, đáp: “Phương pháp không tồi, khởi điểm của toàn bộ kiếm pháp trên thế gian đều là kiếm pháp cơ sở”.

“Xuất phát điểm của ngươi không tồi, luyện kiếm pháp cơ sở rất kĩ càng, thực sự có thể tăng cảm ngộ về kiếm đạo lên rất nhiều”.

“Nhưng nếu chỉ một mực theo đuổi giới hạn hoàn hảo thì lại không đúng”.

Nghe vậy, thiếu niên nhướng mày, không đúng? Có gì không đúng?

“Ngươi cũng tu luyện kiếm đạo à?”, thiếu niên cau mày hỏi.

“Biết sơ sơ một chút”.

Biết sơ sơ một chút?

Thiếu niên cẩn thận nhìn chăm chằm Trần Trường An, đánh giá hẳn một lượt, tu vi chỉ mới Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, còn không cao bằng hắn ta, vậy mà lại đóng giả làm cao nhân ở trước mặt hẳn ta?

“Ta tự có đạo của ta, không phiền ngài nhọc lòng”.


“Ta còn bận tu luyện, xin phép đi trước”.

Thiếu niên không định nói chuyện lâu thêm với Trần Trường An, vừa dứt lời, lập tức xoay người bỏ đi.

Trần Trường An mỉm cười, búng ngón tay một cái, một luồng kiếm khí bay thẳng tới chỗ thiếu niên.

Trông thấy động tác của Trần Trường An, thiếu niên giật mình, kiếm khí này mạnh thật.

Thiếu niên dịch chuyển cơ thể tức thì, tránh được kiếm khí của Trần Trường An, cau mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Ngươi có muốn luận bàn một phen không?”

“Ta cũng đang muốn vậy đây”.

Trần Trường An đứng dậy, ra dấu mời

“Tốt, vậy để ta xem xem, tu vi kiếm đạo của ngươi như thế nào!”


Thiếu niên không nói những lời thừa thãi, lập tức dịch chuyển, lao thẳng tới chỗ Trần Trường An.

Tốc độ của thiếu niên rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Trần Trường An.

Rút kiếm, đâm kiếm, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, tốc độ cực nhanh!

Ngay khi thanh kiếm của thiếu niên sắp đâm trúng Trần Trường An, đột nhiên người hắn ta khựng lại, kiếm của hắn ta đã bị cố định lại.

Bất kể hắn ta tác động lực mạnh như thế nào, thanh kiếm trong tay dường như đã bị đông cứng, không thể nhúc nhích mảy may.

“Thế này... Tại sao lại thế này?”

“Tại sao kiếm của ta lại bị mất kiểm soát?”, thiếu niên khiếp sợ nhìn về phía Trần Trường An.

“Ngươi muốn biết à?” Nghe vậy, thiếu niên nghiêm túc gật đầu.

Trần Trường An mỉm cười, hẳn chỉ cần nghĩ trong đầu là cơ thể của thiếu niên lập tức lùi lại mấy bước.

“Ngươi cho rằng vừa rồi ta... Dùng kiếm đạo hay là tu vi?”, Trần Trường An hỏi.

Thiếu niên nhíu mày, không hiểu tại sao Trần Trường An lại hỏi như vậy.

Vừa rồi Trần Trường An không rút kiếm, rõ ràng là không đấu với hẳn ta bằng kiếm đạo, chắc là hắn đã dùng một loại công pháp nào đó làm hắn ta không thể động đậy được.

“Không phải kiếm đạo, cũng không phải tu vi, mà là một loại công pháp nào đó có thể khống chế người khác”.