Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 239: C239: Thật đáng tiếc




“Cố Tiên Nhi, năm nay hai mươi tuổi”.

Hai mươi tuổi? Trẻ vậy sao?

Ồ? Không đúng!

“Hai mươi tuổi, Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất?”

“Cố Tiên Nhi ư? Không đúng, trên Nhân Bảng không có cái tên này”.

“Nếu như tu vi đã tới Hóa Thần Cảnh thì chẳng phải là sẽ sánh ngang với bọn Nhiếp Hạo Thiên hay sao? Hơn nữa lại còn trẻ hơn mấy tuổi nữa”.

“Chuyện này...”

Phương Vân Khê cảm thấy đầu óc quá tải, tại sao một nhân vật như vậy lại chưa từng xuất hiện trên Nhân Bảng chứ?

Nhân Bảng bị trục trặc rồi ư? Đương nhiên là không thể nào, Nhân Bảng là do thiên đạo tạo ra cơ mà, vậy thì khả năng duy nhất chính là... Sau khi Nhân Bảng xuất hiện, tu vi của Cố Tiên Nhi mới đột ngột tăng mạnh, đạt tới cảnh giới hiện tại.

“Còn chưa tỷ thí, sao có thể biết được ai mạnh, ai yếu chứ, thiên hạ rộng lớn, có muôn vàn người có tài, tuyệt đối không được coi thường mọi người”.

“Vâng, thưa công tử, Tiên Nhi đã quá tự cao tự đại rồi”.


“Vừa khéo gần đây ta cũng không bận chuyện gì cả, nếu vậy thì chúng ta tới Thanh Vân Tông một chuyến đi”.

“Vâng, thưa công tử”.

“Tốt, haha, vậy thì chúng ta vừa khéo chung đường rồi. Vậy Trần huynh, trước hết ta không quấy rầy ngươi nữa, bên chỗ ta còn có mấy vãn bối ta dẫn theo, ta qua đó gặp bọn họ một chút”, Phương Vân Khê vừa cười vừa nói.

“Ừ, ngươi mau đi đi”.

Phương Vân Khê gật đầu cười nhưng vừa đi được một bước, hẳn ta đột nhiên phát hiện ra Đại Hoàng đứng cản đường mình.

? Hoàng huynh có chuyện gì sao?”, Phương Vân Khê thắc mắc hỏi.

“Ngươi... Có thích tới lầu xanh không?”

Lầu xanh?

Chuyện này...

Câu hỏi của Đại Hoàng làm Phương Vân Khê sững người, tại sao một nhân vật như hắn ta mà lại chạy tới một nơi như lầu xanh chứ?


Vũ nhục!

Đây là sự vũ nhục đối với nhân cách của hắn ta!

“Hoàng huynh, tại sao ngươi lại vũ nhục ta như vậy? Ta đã làm gì đắc tội ngươi hay sao?”, Phương Vân Khê hơi tức giận, chất vấn Đại Hoàng.

“Ngươi nóng ruột cái khỉ gì, ta chỉ mới hỏi vậy thôi mà, ngươi đã đi tới đó bao giờ chưa?”

“Chưa đi, chưa từng đi bao giờ”. “Ồ, vậy ngươi có muốn đi không?” “Không muốn”, Phương Vân Khê đáp quả quyết.

“Thật đáng tiếc, vậy Phương gia của ngươi đã có ai từng tới đó chưa?”

“Hoàng huynh! Xin hãy tự trọng!” “Được được được, biết rồi, biết rồi, ngươi đi đi”. “Đúng thật là, muốn tìm ai đó đi cùng ta tới lầu xanh mà cũng không được nữa, thật là cụt hứng, ôi chao, nếu như Ngô Danh Đao, mà thôi, Huyền Vô Đạo vẫn ổn hơn”.

Đại Hoàng thở dài bất đắc dĩ, tại sao chuyện tới lầu xanh lại khó như vậy chứ?

Phương Vân Khê sợ điếng người trước câu hỏi của Đại Hoàng, mãi tận giờ hẳn ta mới hiểu vì sao Đại Hoàng lại gặng hỏi như vậy.

“Trần huynh, chuyện này...”. Đọc tг𝓊𝗒ệ𝐧 ha𝗒, tг𝓊𝗒 cập 𝐧ga𝗒 — 𝖳гUmtг𝓊𝗒 ệ𝐧.V𝐧 —

“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh”, Trần Trường An thở dài bất đắc dĩ.

“Sở thích của Hoàng huynh... Thật đặc biệt”, Phương Vân Khê cười ngượng ngùng rồi quay người rời đi.

Sau khi Phương Vân Khê đi khỏi, Trần Trường An tức giận Đúng là đồ mất mặt, đáng xấu hổ nói “Thực sắc tính dã là chuyện bình thường của con người”.

“Mẹ kiếp, ngươi là người à?”