Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 164: C164: Này có là gì chứ




“Nghe nói gì chưa? Thành Bất Quy chúng ta vừa mới xảy ra chuyện lớn đớ”.

“Chuyện này sao chưa thể chưa nghe chứ, nó truyền khắp nơi rồi”.

“Trâu bò thật, tên Trần Trường An kia thật dũng mãnh, trong vòng một ngày đã thăng cấp tới huy chương bạch kim”.

“Này có là gì chứ? Ngươi biết điều đáng sợ nhất là gì không? Hắn thăng cấp theo kiểu nhất kích tất sát một mạch đấy, nói cách khác, dưới bạch kim không ai hợp sức lại mà địch nổi hắn”.

“Còn hợp sức lại gì nữa? Các ngươi biết hay chỉ là giả vờ biết đấy hả? Lúc ấy ta có mặt ngay ở hiện trường, biết cái gì gọi là một chiêu trăm trận thẳng liên tiếp không?

Một chiêu trăm trận thằng liên tiếp hả? Có nghĩa là gì thế? “Nói mau lên, khi ấy thế nào?”

“Một chiêu, chỉ một chiêu thôi, trên chặng đường thăng cấp từ huy chương thanh đồng đến huy chương bạch kim của Trần Trường An đều chiến đấu với ít nhất một trăm đối thủ cùng lúc, nhất kích tất sát, thong dong thăng cấp”.

“Tu vi của thằng nhóc ấy chỉ là Siêu Phàm Cảnh nhưng ta cảm giác chiến lực của hẳn chắc chẳn ở Thần Thông Cảnh đỉnh phong”.


“Bi3n thái, quá yêu nghiệt rồi! Siêu Phàm Cảnh có thể thi triển được chiến lực của Thần Thông Cảnh đỉnh phong ư?”

“Nhưng mà tiếc rằng, tiếp tục hoàn thành trăm trận thắng liên tiếp sẽ không còn là chuyện dễ nữa”.

“Cao thủ thật sự đều là những người có huy chương bạch. kim, phần lớn trong số họ đều có tu vi đạt tới Hóa Thần Cảnh, nghe nói còn có người đột phá tới Hóa Thần Cảnh đỉnh phong”.

“Ta thấy chắc hắn phải dừng lại ở đây thôi, nhưng tiềm lực của hắn thật lớn”.

Chuyện Trần Trường An thăng cấp thành người có huy chương bạch kim trong vòng một ngày đã nhấc lên sóng to gió dữ ở thành Bất Quy.

Dù sao đây là lần đầu tiên xảy ra trường hợp như thế này, tất cả mọi người đều nhận ra mục tiêu Trần Trường An hướng đến là huy chương tử kim.

Điều này khiến những người có huy chương bạch kim lòng đầy nỗi bức rức, chuyện bọn họ không làm được thì chắc chăn cũng sẽ không để người khác làm được.

Trên chặng đường trăm trận thắng liên tiếp ấy, bọn họ phải dốc hết sức ngăn cản Trần Trường An thẳng liên tiếp.

Chỉ cần trong vòng một tháng hắn không thể hoàng thành trăm trận thẳng liên tiếp thì huy chương tử kim chắc chăn sẽ vô duyên với hắn.

“Chao ôi, đây chẳng phải là người nổi tiếng của thành Bất Quy chúng ta bây giờ hay sao?”

“Trở lại rồi à?”

Trần Trường An vừa mới trở về Khoái Hoạt Lâu, bà chủ đã bày ra vẻ mặt quyến rũ trêu chọc hẳn.


Hiện giờ, tên của Trần Trường An đã truyền khắp thành Bất Quy, bà chủ vốn luôn chú ý Trần Trường An nên sao không biết mấy tin này chứ.

Thành thật mà nói, Trần Trường An sở hữu huy chương bạch kim nhanh như vậy không khiến bà chủ khó hiểu lắm.

Điều nàng ta nhìn không thấu ở Trần Trường An ấy là rốt cuộc lai lịch của hẳn là gì, tại sao khi kiểm tra tu vi chỉ có Siêu Phàm Cảnh tầng một?

Nàng ta vẫn luôn cảm thấy Trần Trường An đang che dấu tu vi, nhưng khi kiểm tra không thể nào giả vờ được, lẽ nào mình đã đoán sai rồi ư?

Dù là thế, tiềm lực của Trần Trường An vẫn rất lớn, Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất nhưng chiến lực lại mạnh ngược đời.

“Ngươi khá quan tâm chuyện của ta đấy nhỉ”. “Có ý à?”, Trần Trường An mỉm cười hỏi. “Chao ôi, giờ ngươi mới nhận ra à?”

“Thế nào, hôm nay có rảnh không, có muốn ta phục vụ ngươi không?”

Phục vụ à?

Thôi khỏi, ả đàn bà này chẳng giống người tốt lành gì, cho dù không có ý xấu thì cũng có mục đích khác.


“Có chuyện này ta muốn hỏi một chút, vì sao hôm nay ta muốn tiếp tục khiêu chiến thì người phụ trách chiến trường huy chương lại không cho phép thế?”, Trân Trường An nhíu mày hỏi.

“Sao cho phép được chứ”.

“Chỉ mới qua thời gian ngắn mà ngươi đã quậy chiến trường huy chương tưng bừng, huống hồ, trận chiến huy chương bạch kim không phải lúc nào cũng sắp xếp được”.

“Điểm quan trọng nữa là bây giờ ngươi là một cái bánh thơm ngon, tất cả mọi người đều biết ngươi hướng tới huy chương tử kim, lúc này mà mở kèo đặt cược chẳng phải sẽ kiếm được một mối to hay sao”.

“Hơn nữa, người có huy chương bạch kim cũng không thường xuyên có mặt ở chiến trường huy chương, cần phải đi chào hỏi bọn họ trước”.

“Ta đoán răng, chắc ba ngày tới ngươi sẽ nhận được thông báo”.

Dự đoán của bà chủ giống với thông tin Trần Trường An nhận được từ chiến trường huy chương.