Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 163: C163: Huy chương tử kim hả




Đổi cái mới một thể hả, nghĩa là gì?

Thăng nhóc này... muốn thăng cấp huy chương hoàng kim luôn hả?

“Một trăm, ta cần một trăm đối thủ”. “Các ngươi... dám làm đối thủ của ta không?”

“Ngươi... ngươi có ý gì?”, một người trong đó tức giận nói.

“Ý của ta là, lần lượt từng người một rất lắng nhãng, hơn nữa các ngươi làm gì có phần thắng chứ”.

“Chỉ bằng cả trăm người cùng lên chiến, biết đâu... còn có cơ hội lật kèo phải không?”, Trần Trường An bình đạm cười nói.

“Mẹ kiếp, ngươi cũng xứng hả?”

“Thật nực cười, ngươi có tư cách gì để chúng ta cùng nhau ra tay chứ, ngươi là cái thá gì hả?”

“Bây giờ để ta cho ngươi biết một điều ở thành Bất Quy này không phải ai cũng kiêu căng được”.

Còn chưa kịp dứt lời, người có huy chương bạch ngân kia đã xông thẳng lên lôi đài, chân hẳn còn chưa kịp đáp đất thì Trần Trường An đã ra tay, một tia kiếm khí đã chẻ người làm đôi, máu vươn đầy lôi đài.

“Đây... “Mạnh đến vậy ư?”


“Ta không tin hẳn vẫn có thể thi triển chiêu thức mạnh mẽ như vậy, đừng quên tu vi của hắn chỉ mới Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất thôi”.

“Đúng vậy, hắn chỉ là đang làm bộ làm tịch, mục đích thật sự là khiến chúng ta sợ hãi mà thôi”.

“Hả? Lẽ nào là... định khiến chúng ta không chiến mà tự động nhận thua hả, làm vậy là có thể thăng cấp dễ dàng ư?

“Đúng là đồ gian xảo, nếu hắn đã yêu cầu như vậy thì chúng ta cùng lên thôi”.

“Đúng vậy, lên hết!”

Ngày thường bọn họ là đối thủ của nhau, ngay lúc này đây bọn họ đều lựa chọn đoàn kết chiến đấu, hết cách rồi, Trần Trường An quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức khiến bọn họ có thể buông bỏ ân oán khi xưa để hợp sức diệt trừ Trần Trường An trước.

Thấy mọi người nhao nhao lên lôi đài, lúc này Trân Trường An mới hài lòng mỉm cười

“Lên sớm thì tốt rồi, tự nhiên lãng phí thời gian của ta quá”.

“Hẹn gặp lại nhé các vị!”

Cùng một ngón tay, cùng một kết quả, chẳng qua là từ chiến trường huy chương thanh đồng đổi sang chiến trường huy chương bạch ngân thôi.


Khi Trần Trường An rời khỏi chiến trường huy chương. bạch ngân, những người khác còn chưa kịp hoàn hồn.

“Ta hiểu rồi!” “Hắn tính thăng cấp thành huy chương tử kim!”

“Thăng nhóc này... đang tính trong vòng một tháng đánh đến huy chương tử kim ư”.

Nhân viên quản lý của chiến trường huy chương bạch ngân chợt bừng tỉnh, Trần Trường An nóng lòng muốn thăng cấp như vậy chắc chắn là vì huy chương tử kim rồi.

“Huy chương tử kim hả? Chỉ thằng oät kia sao?”

“Mẹ kiếp, thăng cấp huy chương tử kim phải đối đầu với mười vị Hóa Thần Cảnh đỉnh phong cùng lúc đấy, sao hoàn thành được chứ”.

“Đừng nói là thăng cấp huy chương tử kim, hoàn thành trăm trận thẳng liên tiếp trên chiến trường huy chương bạch kim đã là chuyện khó khăn muôn phần rồi”.

“Đúng vậy, khiêu chiến huy chương tử kim cần một người mới có tu vi dưới Hóa Thần Cảnh tham gia, nhưng vài người kỳ cựu có huy chương bạch kim đâu phải tu vi vẫn luôn giậm chân tại chỗ không tiến”.

“Trong thành Bất Quy này, trong rất nhiều người sở hữu huy chương bạch kim còn có rất nhiều người thực lực đã đạt tới Hóa Thần Cảnh, thăng nhóc này kiêu ngạo như vậy thì sao bọn họ có thể bỏ qua cho hẳn”.

“Hừ, muốn thăng cấp huy chương tử kim à? Đúng là mơ mộng viển vông”.

“Nhưng mà các ngươi nói xem, bây giờ thăng nhóc ấy tới chiến trường huy chương hoàng kim có ngông cuồng như khi nãy không?”

“Hả... hay là đi hóng thử xem?”

“Đi xem thử đi, mấy chuyện nóng hổi này cũng đâu gặp nhiều!”