Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 152: C152: Thằng trẻ con không biết sống chết




Dù một người bình thường đến đây, thời gian lâu dài, e rằng cũng trở thành một kẻ điên.

"Tiên Nhi, từ giờ trở đi, đừng hấp thụ linh khí bên ngoài nữa. Ngươi đã dùng qua Tiên Linh Quả, trong cơ thể ẩn chứa linh khí đủ để ngươi dùng tu luyện".

"Ngăn cản bản thân hấp thu linh khí từ bên ngoài", Trần Trường An cau mày nói.

"Dạ, công tử".

Cố Tiên Nhi cũng phát hiện linh khí nơi này có vấn đề, cho nên Trần Trường An vừa nói xong, nàng ta lập tức mạnh mẽ cắt đứt việc hấp thu linh khí từ bên ngoài.

"Nơi này khá thú vị".

"Có điều, ngươi chắc chắn Thai Châu của ngươi ở đây?", Đại Hoàng tò mò hỏi.

"Không xác định, nhưng cảm giác không sai được".

"Không phải tất cả Thai Châu của Trần gia đều bị người khác cướp đi, cũng xuất hiện tình huống bọn họ chủ động đưa tặng".

"Giống như tình huống của nước Đại Chu vậy, cho nên có thể là một người nào đó nhận được Thai Châu rồi mang nó đến nơi này".

"Mặc dù ta cảm giác Thai Châu đang ở khu Hỗn Loạn, nhưng vị trí cụ thể, trên tay người nào thì không cảm nhận được", Trần Trường An bất đắc dĩ nói.


"Thực sự không được thì giết hết người ở khu Hỗn Loạn đi, lật tung từng thi thể một, luôn có ngày lật đến", Đại Hoàng không quan tâm nói.

Giết sạch toàn bộ khu Hỗn Loạn? Vậy cần phải giết bao lâu? Huống hồ, ngộ nhỡ đối phương không để trên người thì làm thế nào?

Biện pháp này của Đại Hoàng thoạt nhìn đơn giản, thật ra chẳng hề đáng tin cậy.

"Ồ, không nhiều người dám đến khu Hỗn Loạn khi mới tí tuổi đầu như này".

"Hôm nay mấy người chúng ta thật đúng là may mắn".

"Lại còn mang theo một con chó, hahaha, quả nhiên là người trẻ tuổi thú vị".

Đám người Trần Trường An mới vừa tiến vào địa giới khu Hỗn Loạn không lâu, đột nhiên có mấy người lao ra ngăn cản đường đi của bọn họ.

Đối phương tổng cộng có năm người, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Nhưng trong mắt của bọn họ đều tràn ngập tơ máu màu đỏ, nụ cười vô cùng dữ tợn, toàn thân tràn đầy khí huyết sát.

Có thể thấy bọn họ đã sinh hoạt ở chỗ này rất lâu, chịu ảnh hưởng cực lớn.

Nhưng Trần Trường An không quá hiểu, bọn họ trốn ở đây chặn đường người mới tiến vào khu Hỗn Loạn để làm gì?


"Thơm... Mùi thật là thơm".

"Ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi. Máu của bọn họ chắc chắn hết sức thơm ngon, có thể ngăn chặn khí nóng nảy bên trong thân thể chúng ta".

Một người trong số đó giơ mũi ra dùng sức ngửi ngửi, biểu cảm vô cùng hưởng thụ, như thể ngửi được mùi đồ ăn ngon nhất trên thế gian.

Mà Trần Trường An nghe thấy đối phương nói, liền rõ ràng mục đích của bọn họ.

Máu tươi, máu tươi chưa từng bị ô nhiễm!

Chẳng lẽ do bọn họ hấp thu quá nhiều linh khí nơi này, lại giết quá nhiều người, nên không thể khống chế được khí huyết sát trong người, linh khí nóng nảy trong cơ thể?

Nhất thiết phải dựa vào máu tươi chưa bị ô nhiễm để áp chế?

Thật sự là bi3n thái, uống máu người sống? Hành động này thì có khác gì quái vật?

"Khu Hỗn Loạn này quả nhiên đủ hỗn loạn, loại người gì cũng có".

"Có điều, muốn uống máu của ta thì cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh này hay không", Trần Trường An cười lạnh đáp.

"Hahahaha!"

"Thằng trẻ con không biết sống chết, chỉ là Siêu Phàm cảnh mà cũng dám chạy đến nơi này".

"Lại còn dám ăn nói ngông cuồng, quả nhiên là không biết sống chết".

"Chốc nữa, ta bảo đảm sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy máu tươi của mình bị chúng ta hút khô từng chút một như thế nào!", kẻ cầm đầu nở một nụ cười khát máu, vẻ mặt dữ tợn nhìn Trần Trường An.