Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 150: C150: Thực lực không tệ




"Hầy, sao nha đầu này cứng đầu vậy chứ?"

"Thôi được, nếu ngươi có thể tiếp được một chưởng của ta, ta sẽ không hỏi đến nữa".

"Nếu không thể, từ giờ trở đi, ngươi thành thật trở về, đừng chủ động đi tìm Trần Trường An nữa, ngươi đồng ý không?", Mục Vân Dao hỏi.

Một chưởng?

Trường Tôn Tích Tuyết dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Mục Vân Dao, hiện tại nàng ta là cảnh giới Bất Tử Cảnh đỉnh phong, Mục Vân Dao có lòng tin nàng ta không tiếp nổi một chưởng của nàng đến như vậy?

Rốt cuộc là đối phương cố làm ra vẻ huyền bí, hay có thực lực tuyệt đối?

Trường Tôn Tích Tuyết không rõ ràng lắm tu vi của Mục Vân Dao như thế nào, nhưng nàng ta có lòng tin với chính bản thân mình.

Thông thường, thiên tài đều có thể khiêu chiến vượt cấp.

Tuy rằng không thể chống lại cường giả Đại Đế, nhưng đánh nhau một phen hẳn cũng không quá khó, chỉ là một chưởng mà thôi, nàng ta chắc chắn có thể chịu đựng được.

Dù có là gắng gượng chống đỡ thì cũng nhất định phải ráng nhịn!

Nghĩ tới đây, trong lòng Trường Tôn Tích Tuyết không còn lo lắng nữa.

"Ta cũng muốn thử xem, có phải ta không thể tiếp nổi một chưởng của ngươi hay không".


"Nếu quả thật không chống đỡ được, hiện tại ta sẽ lập tức trở về, tuyệt đối không hai lời", Trường Tôn Tích Tuyết trầm giọng nói.

"Được".

"Ngươi chuẩn bị xong chưa?", Mục Vân Dao hỏi.

"Đến đi!"

Trường Tôn Tích Tuyết tăng khí thế toàn thân lên tới đỉnh điểm, đối mặt với Mục Vân Dao, nàng ta không coi thường chút nào. Trực giác nói cho nàng, đây là một đối thủ rất đáng sợ.

Mục Vân Dao thấy Trường Tôn Tích Tuyết đã chuẩn bị xong, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười.

"Thực lực không tệ".

Khẽ cười một tiếng, Mục Vân Dao chợt vung ra một chưởng.

"Này..."

Nhìn thấy một chưởng Mục Vân Dao tiện tay tung ra lại có được uy lực kinh khủng như vậy, trong nháy mắt, Trường Tôn Tích Tuyết sợ đến mức mồ hôi lạnh khắp người.

Nhưng một giây sau, Trường Tôn Tích Tuyết chợt cảm thấy một luồng uy lực mạnh mẽ lao về phía mình như trời long đất lở.

Không kịp phản ứng, chỉ chốc lát sau, Trường Tôn Tích Tuyết phát hiện nàng ta đã bị đánh bay đến mấy chục dặm bên ngoài.


Không hề có chút sức lực ngăn cản, hoàn toàn không phải đối thủ cùng một cấp bậc!

Hồi lâu sau, Trường Tôn Tích Tuyết vẫn chưa thể hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ vừa nãy.

Thực lực này rốt cuộc mạnh mẽ đến nhường nào? Tùy tiện đánh ra một chưởng mà có thể có được hiệu quả như thế?

Mà đáng sợ nhất là, đối phương ra tay cực kỳ có chừng mực, vừa khiến cho nàng ta không chống đỡ nổi, lại không thương tổn đến nàng ta mảy may.

Chứng tỏ, khả năng khống chế thực lực của Mục Vân Dao đã đạt đến mức kinh khủng, lại cực kỳ rõ ràng thực lực của Trường Tôn Tích Tuyết.

Một người vừa gặp mặt lần đầu tiên đã có thể hiểu rõ điểm mấu chốt của thực lực nàng ta ở nơi nào, quả thực là quá kh ủng bố!

"Trở về đi".

Nghe thấy tiếng nói của Mục Vân Dao, Trường Tôn Tích Tuyết tập trung nhìn lại, không biết đối phương đã đi đến trước mặt nàng ta từ khi nào.

"Có chơi có chịu".

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không chủ động đi tìm Trần Trường An".

"Có điều, ta muốn biết, rốt cuộc ngươi là người nào?", Trường Tôn Tích Tuyết nghi ngờ hỏi.

Rốt cuộc nàng là ai?

Mục Vân Dao nhìn thoáng qua Trường Tôn Tích Tuyết, thản nhiên nói: "Hiện tại người còn quen biết ta không nhiều, nhưng Trường Tôn gia của ngươi có một vị".

"Quay về hỏi Trường Tôn Vô Ngã, có lẽ sẽ cho ngươi một đáp án".

Trường Tôn Vô Ngã?