Vô Thượng Cửu Tiên

Chương 94: 94: Thiên Lôi Phù





"Sau khi Tạ Vân đưa cuốn công pháp thiên cấp của cậu vô tình có được cho La Vân thì cô liền bế quan tu luyện.

Trong khoảng thời gian La Vân bế quan tu luyện thì Tạ Vân liền tới chỗ gia gia của mình.

-Vân nhi bái kiến gia gia.

-Được rồi vào đi,con không ở lại chăm sóc nha đầu La Vân lại tới đây làm gì ?
-Con muốn hỏi gia gia 1 việc quan trọng.

Nói xong Tạ Vân liền dùng pháp lực phong ấn âm thanh của cả động phủ.

-Chuyện gì mà khiến con phong ấn cả động phủ thế này.

-Gia gia có biết tới Thiên Lôi Phù không ?
Sắc mặt của Tạ Hoàn liền thay đổi,vẻ mặt đang vui cười liền trở nên nghiêm trọng.

-Sao con lại biết được chuyện này.

Tạ Vân liền kể toàn bộ câu chuyện về nhiệm vụ cậu được giao cho Tạ Hoàn nghe.

-Đúng là Tạ Gia ta cất giữ nó nhưng Thiên Lôi Phù đã bị cấm chế ngàn năm từ thời lão tổ để lại không ai có thể động vào.

-Gia gia,cấm chế này rốt cuộc ở đâu ?
-Nó ở Đường Quốc-Tạ Gia.


Tạ Hoàn và Tạ Vân liền tới Đường Quốc 1 chuyến.

Cả đoạn đường vẻ mặt của Tạ Hoàn rất nghiêm trọng có lẽ còn chuyện mà ông ta giấu Tạ Vân.

-Gia gia,lão tổ có để lại lời nhắn gì cho chúng ta không ?
-Lão tổ từng nói đây là vật chí bảo của Tiên giới ai sở hữu nó sẽ gặp họa diệt môn.

Chí bảo này đi đến đâu máu chảy tới đó.

Tạ Vân trầm ngâm 1 hồi rồi liền đáp lại.

-Gia gia,cháu nghĩ cháu đã gây hoạ cho gia tộc rồi.

Lần này Tạ Thiên Đế muốn cháu mang thứ này đưa cho ông ấy nhưng cháu nghĩ thực chất chỉ là muốn thăm dò xem có thật có vật này ở Cửu Tiêu hay không ?
-Cháu nói có ?
-Cháu chỉ nói sẽ về hỏi thử thôi chứ chưa từng khẳng định điều gì.

-Được rồi tạm thời tới xem cấm chế rồi bàn chuyện này sau.

Khí tức của Tạ Vân và Tạ Hoàn khi tới gần lãnh địa của Đường Quốc thì lão tổ Đường Quốc liền chặn lại.

-Hai vị từ đâu tới sao lại tiến vào địa phận Đường Quốc mà lộ ra khí tức hung hãn đến vậy.

-Đường Văn huynh quên ta rồi sao.

Đường Văn liền nhìn kĩ lại thì liền có chút bối rối.

-Không ngờ là Tạ Hoàn huynh đúng là rồng tới nhà tôm.

Sau khi biết Tạ Hoàn muốn sử dụng phủ Tạ Gia ở Kinh Thành thì Đường Văn liền truyền âm về cho người giải tán hết những người xung quanh đó cho binh lính canh chừng không để chuyện gì xảy ra.

-Sao tự nhiên lại cho quân lính tới đây phong toả thế này.

-Suỵt,đây là Tạ Phủ nếu bị phong toả chứng tỏ có người của Tạ Gia tới.

-Không phải Tạ Gia đã!.

Lời vừa dứt,vài khí tức cường đại bao vây toàn bộ Tạ Phủ ở Đường Quốc.

Điều này khiến cho Hoàng thất Đường Quốc đứng ngồi không yên.

-Lão tổ đâu rồi ?
-Thưa bệ hạ,lão tổ vừa ra ngoài rồi,lão tổ còn truyền bảo chúng ta phong toả toàn bộ Tạ Phủ.


Tạ Vân và Tạ Hoàn vừa tới Tạ Phủ thì những người khí tức này liền lui đi.

Trong Tạ Phủ vẫn như vậy vẫn như lần Tạ Vân về đây.

-Theo ta.

-Vâng gia gia.

Tạ Hoàn liền đưa Tạ Vân tới 1 mật thất bên dưới.

Nơi này đến Tạ Vân lớn lên mà cậu cũng không biết được nơi này lại có 1 mật thất lớn đến như vậy.

Chuyện này khiến cho Tạ Vân hoàn toàn bất ngờ.

Mật thất này dẫn tới phía dưới rất sâu đồng thời càng đi xuống bên dưới càng cảm nhận được có khí tức của tà quái.

-Gia gia,đây chẳng phải là khí tức của tà vật sao.

-Đúng vậy cấm chế này được chế tạo nên tùe tà vật thượng cổ bất kì ai có cảnh giới dưới bán tiên cảnh xuống dưới đều bị huyễn cảnh làm cho đầu óc điên cuồng tới chết.

Tạ Vân nghe thấy vậy liền có chút rùng mình.

Khi đi tới cấm chế thì hoá ra cấm chế này chính là 1 cánh cửa kì quái rất lớn uy áp hiện ra không thua bất kì bán tiên cảnh nào.

Tạ Vân lại gần cấm chế đưa khí tức của mình thì liền rút tay về lại.

Cấm chế này quá mạnh khiến cậu cũng bị thương.

-Vân nhi,cháy có sao không ?
-Không sao,gia gia.

Không ngờ cấm chế này còn có thể phản đòn lại cháu.


-Chỉ chạm vào thôi mà đã vậy,ta khuyên cháu nên bỏ đi thì hơn.

-Cháu nghĩ cháu thử vận dụng linh khí đánh 1 đòn vào thử xem.

Tạ Vân tích tụ linh khí vài cánh tay phải của mình rồi đấm 1 cú vào cánh cửa.

Không ngờ nó không hề hấn gì mà còn phản lại chiêu của cậu.

Bất quá Tạ Vân phải dựng lên màn chắn linh khí để bảo vệ nếu không 2 người khỏtansh khỏi bị thương.

-Không ngờ ở đây lại có 1 cấm chế mạnh như vậy.

-Quá nguy hiểm rồi Vân nhi nghe lời ông đi thôi.

Tạ Vân vẻ mặt đầy sự bất lực vì với tu vi hiện tại của cậu sẽ bị áp chế ở Phàm giới giảm đi rất nhiều gần như hơn 8 phần nên nếu muốn phá cấm chế ở đây cần mạnh hơn nữa.

-Gia gia chúng ta về thôi.

-Được rồi được rồi.

Điều quan trọng bây giờ là cho ta bế cháu đi.

"