Vô Thượng Cửu Tiên

Chương 122: 122: Hạnh Phúc





“Sau vài ngày luyện chế Mị Hương Đan thì Tạ Vân đã luyện chế thành công,không những thế mà Mị Hương Đan này còn có phẩm chất rất cao.

-Đan dược của muội đây.

La Vân nhìn viên đan dược 1 cách khó hiểu,cô biết Tạ Vân có thiên phú về đan đạo nhưng có thể trong thời gian ngắn học tập mà có thể luyện chế được viên đan dược này thì ngoài sức tưởng tượng.

-Huynh tặng muội viên đan dược này thật sao ?
Tạ Vân ngẩn người 1 lúc.

Bây giờ cậu mới nhận ra từ trước đến nay cậu chưa tặng cho nàng ấy thứ gì đáng giá.

-Ta không những tặng cho muội viên đan dược này mà còn sẽ tặng cho muội nhiều thứ hơn nữa.

Quay về Địa Tinh,chúng ta sẽ sống với nhau như 1 đôi phu thẻ bình thường 1 thời gian được không ?
La Vân đỏ mặt,e thẹn nhưng vẫn đáp lại.

-Ta muốn sống với huynh cả đời như vậy.

La Vân ôm lấy Tạ Vân,cả hai người ôm nhau 1 hồi rồi mới quay về Tam Giác Quỷ.

Sau 1 thời gian dài ở hạ giới thì họ cùng nhau tới Địa Tinh.

Đúng như lời Tạ Vân nói,hai người họ tới Địa Tinh thì liền mua 1 căn nhà nhỏ ở Đế quốc Vân La.


Những ngày tháng yên bình ở chung với nhau khiến cho tình cảm của 2 người trở nên sâu đậm hơn.

Không những thế mà La Vân cũng thuận lợi đột phá Địa Tiên.

-Chúng ta đã hứa sống như 1 đôi Phù thẻ bình thường rồi mà.

Tạ Vân nũng nịu nói.

-Là đó đan dược của huynh quá nồng đậm khiến ta từ Huyền Tiên đỉnh phong đột phá tới Địa Tiên.

Tạ Vân nghe vậy thì cũng không thể nói thêm lời nào nữa.

Vốn đi Mị Hương Đan chỉ có tác dụng làm trẻ đẹp ra thêm chứ không hề có dược lớn giúp đột phá như vậy.

Nhưng Tạ Vân cảm thấy cô ấy vui như vậy thì liền không quan tâm nữa,cậu rất thích nhìn nụ cười của cô ấy.

Ngoài tu luyện ra thì gia đình là niềm vui duy nhất với Tạ Vân.

Trong những ngày này Tạ Vân cũng âm thầm tu luyện đột phá Thiên Tiên cảnh trung kì,sau khi đột phá thì cậu cảm thấy Thiên Tiên hậu kì rất gần,chỉ cần 2 tháng là cậu có thể đột phá Thiên Tiên hậu kì.

-Được rồi,ta đưa muội đi dạo.

Nghe nói ở thành gần đây có món bánh ngon lắm.

La Vân nắm lấy tay của Tạ Vân rồi liền kéo đi 1 cách vội vàng.

-Huynh thật là,sắp tối rồi đó.

Mau đi thôi.

Tạ Vân mỉm cười rồi chạy cùng La Vân.

Khoảng thời gian này chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất với họ nhưng hạnh phúc không được bao lâu thì Tạ Vân và La Vân liền bị triệu tập quay về tông môn.

Tuy rằng thời gian không dài nhưng đối với cặp phu thẻ này cũng rất đủ rồi.

-La Vân,ta quay về chỗ sư phụ trước.

La Vân gật đầu nhìn cậu rời đi rồi quay về động phủ tiếp tục tu luyện.


Sau khi gặp lại Tạ Vân,Tiền Án đích thân dạy cậu kiếm pháp mà mình ngộ ra lúc đột phá,kiếm này được ông t gọi là Tru Diệt Kiếm.

Một kiếm phá thiên diệt trời.

Uy lực của chiêu thức này cũng khiến cho Tạ Vân không khỏi kinh ngạc,1 kiếm này đến cậu dồn toàn lực cũng chưa chắc đỡ được vài giây chứ chưa nói đến chặn được.

Sau khi chiếm ngưỡng chiêu thức,Tạ Vân bắt đầu dồn sức tập luyện.

Một chiêu thức đầy uy lực như vậy làm cho cậu rất khó học được.

Trong thời gian Tạ Vân tuy luyện bên cạnh,Tiền Án đã phát hiện ra khí thế của cậu đã sớm là Thiên Tiên hậu kì rồi nhưng tu vi thì vẫn là Thiên Tiên trung kì khiến ông ta không khỏi ngạc nhiên.

Tu vi càng cao thì tu luyện càng lâu mới có kì ngộ vậy mà Tạ Vân vừa đột phá Thiên Tiên không lâu đã tới Thiên Tiên trung kì không những vậy mà có khí thế của Thiên Tiên hậu kì.

Tiền Án không nói gì nhiều chỉ thở dài mà nghĩ thầm về thiên phú của bản thân.

Sau 1 tháng tu luyện,kiếm thức của Tạ Vân đã luyện thành,Tạ Vân cầm kiếm của mình chém về phía của Tiền ấn.

Ông ta vậy mà có thể nhẹ nhàng đỡ được khiến cho Tạ Vân có chút thất vọng.

-Con không cần quá thất vọng như vậy,một kiếm này có thể so với 1 cao thủ Thiên Tiên đỉnh phong rồi.

Mau ra ngoài củng cố thêm căn cơ rồi đột phá đi.

-Vâng sư tôn.

Tạ Vân tới động phủ của La Vân thì thấy cô đang khâu 1 chiếc áo.

Tạ Vân đơ người trước vẻ đẹp của cô.


La Vân cảm nhận được ra khí tức của Tạ Vân thì liền nói lớn.

-Huynh mà không ra gặp ta thì đừng bao giờ tới đây nữa.

Tạ Vân thấy vậy thì lập tức đi vào.

Nhìn thấy cậu,La Vân vui lắm vì ít khi nào họ gặp nhau ở tông môn như vậy.

-Huynh tới đây thăm ta sao ?
Tạ Vân nghe thấy vậy thì liền có suy nghĩ chọc cô ấy 1 chút.

-Không,ta tới đây để thăm nương tử của ta.

La Vân rất xấu hổ nhưng vẫn ôm lấy Tạ Vân.

-Hôm nay huynh ở lại đây được không ?
-Ta vốn dĩ có ý định như vậy mà.

Động phủ ít tiếng nói của La Vân trở nên ấm áp hơn bao giờ hết,cuộc sống như đôi phu thê bình thường khiến cậu có những suy nghĩ mà cậu chưa từng nghĩ tới.