Vô Thiên Đế

Chương 98: Nhất niệm hành không




Lão đầu hư không điểm chỉ, một luồn tử sắc tiến vào bên trong thức hải của hắn sao đó hóa thành vô số hình ảnh, Lý Thiên Hành cảm thấy xung quanh mờ dần cuối cùng chỉ còn lại một màng đen u tối, hắn ở bên trong giới chỉ một ngày một đêm đến khi tỉnh dậy cảm giác đầu óc quay cuồng, mơ màng khó hiểu.

- Cuối cùng cũng phải dựa vào thủ đoạn.

Bộ công pháp lão truyền cho hắn có tên nhất niệm hành không một khi tu luyện đến cảnh giới tối cao có thể dùng ý niệm để di chuyển trong vòng vạn dặm.

- So với thứ này di lăng chi thuật của lão tử đúng là rác rưởi.

Lý Thiên Hành thay một bộ y phục mang theo hàn nguyên kiếm đi đến chỗ Hàn Tuyết, hắn vừa đi vừa ngắm mỹ cảnh xung quanh khóe miệng thỉnh thoảng cong lên để lộ khuôn mặt vô sỉ, bên trong biệt viện Hàn Tuyết chỉ có nữ tử, mỗi một nàng đều là mỹ nhân tay cầm trường kiếm liên tục chuyển động chẳng khác gì đang nhảy múa, dáng người lã lướt ẩn hiện đường cong càng nhìn càng thích.

- Không biết có nên đưa mấy nha đầu này vào trong giới chỉ để tu luyện không nhỉ?

Hàn Tuyết là lão sư của các nàng nếu như sao này hắn lấy Hàn Tuyết vậy ai sẽ dạy công pháp cho các nàng? dù sao hắn cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

- Lý công tử đến tìm lão sư sao?

- Đúng vậy, không biết lão sư có ở bên trong không?

- Lão sư đang ở hoa viên chăm sóc ngọc thủy tinh sương hay là để tiểu nữ dẫn đường cho công tử.

- Không cần làm phiền tiên tử để ta tự đi là được.

Lý Thiên Hành đi được một lúc thì tiến vào hoa viên, trước mặt vẫn là vườn hoa nhỏ, từng gốc hoa trong suốt như thủy tinh lấp láng dưới ánh mặt trời, xung quanh được bao phủ bởi làng sương mờ nhạt, ánh mắt hắn tập trung vào giữa vườn hoa nơi đó có một bông hoa vô cùng xinh đẹp tựa như tiên hoa, lạnh lùng như băng tuyết ngay cả ngọc thủy tinh sương cũng không thể sánh bằng.

- Có chuyện gì?

Lý Thiên Hành đang thất thần nghe nàng hỏi liền giật mình đúng là thần dao cách cảm phu quân vừa về thê tử liền nhận ra.

- Đồ nhi có vài chuyện muốn nói với lão sư.

Hàn Tuyết ngẩn đầu ánh mắt có chút kinh ngạc, nàng không ngờ người tới lại là một nam tử.

- Vào trong đi.

Lý Thiên Hành đi theo sao lưng nàng ánh mắt vô cùng thành thật, cảm giác lạnh buốt giữa hai chân lần trước hắn vẫn còn nhớ.

- Lão sư lần này đồ nhi đến tìm người là muốn đăng kí tham gia thí luyện bên trong bí cảnh.

- Chuyện này người có thể thông báo cho chấp sự không cần phải đến tìm ta.

Hắn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng xem ra bản thân còn cần phải cố gắn rất nhiều.

- Thật ra thì đệ tử còn có một chuyện nữa muốn nhờ, không biết lão sư có thể dời thời gian thí luyện đến đầu tháng sao không?

- Thời gian thí luyện vẫn còn chưa xác định chuyện này ta không thể hứa trước.

Lý Thiên Hành nghe nàng nói ánh mắt liên tục xoay chuyển, lần thí luyện này chỉ có nàng dẫn đội thời gian đương nhiên là do nàng quyết định, cái gì mà chưa xác định chứ?

- Xem ra phải tìm cách khác.

Ánh mắt hắn đảo thêm vài lần cuối cùng dừng lại trên ngọc thủy tinh sương, khóe miệng khẽ cong lên.

- Lão sư lần này đồ nhi đi tới Chung Nam có mua một ít lễ vật tặng cho người hi vọng người sẽ thích.

Hàn Tuyết nhìn túi trữ vật trên bàn mặt ngọc khẽ biến, ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt thêm vài phần lạnh lùng.

- Ta trước giờ không thích nhận lễ vật của người khác.

- Lão sư không cần khách sáo, đồ nhi có thể thuận lợi tiến vào kim đan kì cũng là nhờ có lão sư chỉ điểm chút quà mọn này xem như là tấm lòng của đồ nhi.

- Thiên Hành lần trước ta nể tình người giúp ta nên phá lệ để người tiến vào biệt viện nếu người còn không có chừng mực sao này cũng không cần đến đây nữa.

- Lão sư bớt giận là do đồ nhi làm việc thiếu suy nghĩ.

Hắn nhìn vẻ mặt lạnh như băng của nàng xem ra lần này nàng thật sự nổi giận, Lý Thiên Hành thu lại túi trữ vật cuối đầu bước ra bên ngoài lúc đi ngang mấy góc ngọc thủy tinh sương ánh mắt thoáng kinh ngạc.

- Tại sao lại như vậy?

Hắn lập tức tiến lại gần cẩn thận quan sát từng góc cây, sắc mặt liên tục biến đổi.

Hàn Tuyết thấy hắn tiến tới lập tức chắn ngang trước mặt.

- Người muốn làm gì?

- Lão sư mấy góc ngọc thủy tinh sương này là do người tự tay trồng sao?

- Đúng vậy.

Lý Thiên Hành nghe nàng khẳng định sắc mặt càng trở nên kì lạ.

- Những gốc ngọc thủy tinh sương này chắc là đã trồng được 10 năm nhưng chỉ cao hơn nữa thước hình như có chút không đúng.

Ánh mắt hắn đảo qua vườn linh được vài lần sao đó ồ lên một tiếng, miệng liên tục lẩm bẩm.

- Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy chả trách bọn này không chịu lớn.

Hàn Tuyết đứng một bên nhìn biểu hiện của hắn mày liễu khẽ nhíu.

- Người biết ngọc thủy tinh sương sao?

- Đồ nhi đã từng nghe qua sư phụ nhắc đến.

- Ý người nói là Như Nguyệt lão sư?

- Không phải, trước khi đồ nhi tiến vào học viện đã từng bái một vị sư phụ, người này như tiên nhân trần thế, tài hoa uyên bát, không gì không hiểu, không gì không thông, đan đạo của đồ nhi chính là do người truyền thụ.

Dù sao chuyện này Tống hồ li cũng biết bây giờ có thêm nàng cũng chẳng sao.

- Tiểu tử đang nói đến lão phu sao?

- Sư phụ không phải đang tĩnh tu sao?

- Nha đầu này cũng không tệ có cần ta giúp một tay không?

- Không cần, không cần nếu như ngay cả một nữ nhân đệ tử cũng không có cách đối phó làm sao có thể xứng làm đồ nhi của người.

Lý Thiên Hành vừa nói chuyện với lão đầu vừa hướng đại môn đi đến.

- Khoang đã, vị sư phụ kia của người bây giờ đang ở đâu?

- Lão nhân gia thích phiêu du bốn bể lấy thiên địa làm nhà, hành tung bất định đồ nhi cũng không biết được.

- Người thật sư không có cách tìm được vị sư phụ đó sao?

Hàn Tuyết nhìn hắn lắc đầu ánh mắt lạnh lùng thoáng qua một tia thất vọng.

- Nếu lão sư muốn giải quyết chuyện của ngọc thủy tinh sương thật ra đệ tử cũng có thể giúp được.

- Thật không?

- Đồ nhi tuy đan đạo yếu kém nhưng làm cho mấy góc linh dược ra hoa kết trái thì vẫn có thể.

Lý Thiên Hành thấy nàng vẫn nghi ngờ liền dựa vào thần thư bắt đầu thi triển trảm phong quyết từ thổ nhưỡng, nguyên liệu, điều kiện cho đến 18 đời tổ tiên của ngọc thủy tinh sương đều bị hắn đào ra hết.

Hàn Tuyết sao khi nghe hắn nói hoàn toàn giống như tình trạng trước đây nàng gặp phải, ánh mắt thoáng hiện lên vài tia hi vọng.

- Chỉ cần tìm được băng phách là có thể giúp chúng nở hoa?

- Đúng vậy, nhưng mà tình trạng của chúng bây giờ không được tốt cho lắm, lão sư nên ôn dưỡng thêm một thời gian.

- Ta hiểu rồi, Thiên Hành đa tạ người.

- Không có gì, chỉ cần lão sư không giận đồ nhi là được rồi.

Nàng nghe hắn nhắc tới chuyện lúc nãy sắc mặt có chút không tự nhiên, từ khi nhìn thấy chuyện của mẫu thân mình nàng không muốn có bất cứ quan hệ nào với nam nhân khác ngay cả nói chuyện cũng không nên trong lòng lúc nào cũng có sự đề phòng.

- Không lẽ ta thực sự hiểu lầm hắn?

Hàn Tuyết suy nghĩ một lúc ánh mắt nhìn Thiên Hành đã thay đổi một ít.

- Lăng sương thập lục kiếm của người đã luyện đến đâu rồi?

- Nhờ lão sư chỉ dẫn nên tiến triển rất tốt chỉ là mấy hôm nay đồ nhi mới đột phá cho nên không có thời gian luyện tập nếu như có thể cùng lão sư tiến vào bí cảnh thì…

- Khi nào chọn được thời gian thích hợp ta sẽ thông báo cho người.

- Đồ nhi đa tạ lão sư.

Lý Thiên Hành thở phào một hơi cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện, thời gian còn lại hắn giúp Hàn Tuyết chăm sóc mấy góc linh dược sao đó nhờ nàng chỉ dẫn thêm mấy chiêu của lăng sương thập lục kiếm.

- Tiểu tử trảm phong quyết của người là học ở địa cầu sao?

- Đúng vậy, sư phụ cảm thấy hứng thú sao? vậy chúng ta trao đổi được không, đệ tử chỉ cần một bộ vô thượng công pháp là được.

- Chỉ một bộ trảm phong quyết lại muốn đổi vô thượng công pháp của bổn tọa sao? Người nghĩ cũng hay thật.

- Sư phụ không nên coi thường bộ trảm phong quyết này nếu như luyện đến đại thành có thể giết người không cần dùng đến linh lực.

- Còn có loại công pháp như vậy?

- Tất nhiên.

Lý Thiên Hành sợ lão không tin liền đem chuyện Gia Các Lượng chửi chết Tư Đồ Vương Lãng, Tào Tháo li gián Mã Siêu… hắn cùng lão trả giá một lúc thì đã về tới phòng.

- Lý công tử cuối cùng cũng đợi được ngài.

- Người là…

- Tiểu nhân ở Vạn Bảo Các vâng lệnh Tống lão đến mời ngài.

Lý Thiên Hành chợt nhớ ra bản thân có hẹn với Tống hồ li đi thăm mấy lô đổ thạch mới.

- Người trở về nói với Tống lão ca ngày mai ta sẽ đến.

- Vâng, tiểu nhân xin cáo từ.