Ngọc Thanh nhất thời không kịp phản ứng gương mặt đỏ ửng một mảng, ánh mắt khẽ liếc nhìn hai nàng bên cạnh.
- Chuyện này…
- Thanh tỷ vẫn chưa làm lễ thành thân, sao hai người có thể ở chung được?
Lý Thiên Hành nghe tiểu nha đầu nói mới chợt nhớ ra đây là Phong vân đại lục không phải địa cầu.
- Là ta nhất thời sơ xuất, hay là như thế này đi Y Tiên sẽ đến ở chung với chúng ta có được không, như vậy mọi người sẽ không còn bàn tán.
- Vậy muội có thể đến đó ở không?
- Tất nhiên, tỷ phu đã chuẩn bị sẵn cho muội một phòng.
- Thật không?
Tiểu Linh thấy hắn gật đầu liền hưng phấn hẳn lên, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
- Đa tạ tỷ phu.
Hắn nhìn vẻ mặt hưng phấn của tiểu nha đầu khóe miệng khẽ cong lên, cho dù nàng không muốn hắn cũng sẽ bắt nàng tới đó.
- Y Tiên ý của nàng thế nào?
- Mọi chuyện Y Tiên đều nghe theo công tử.
- Vậy được rồi khi nào ta tìm được nơi thích hợp sẽ đến Bạch phủ thông báo, Ngọc Thanh nếu như nhạc mẫu sống ở đây không thoải mái cũng có thể chuyển đến ở cùng chúng ta.
Ngọc Thanh cảm nhận được nam nhân trước mặt quan tâm mình, trong lòng tràn đầy ấm áp, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm ôn nhu.
- Mẫu thân hiện đang sống rất tốt, chàng không cần lo lắng.
- Đúng đó, bây giờ bên trong Bạch phủ địa vị của bá mẫu rất cao, tỷ phu yên tâm đi.
Chuyện này hắn đã sớm đoán được, lần trước Bạch lão đầu lấy của hắn một kiện ngũ phẩm thanh linh quả nếu như còn không đối sử tốt với nhạc mẫu đại nhân thì hắn sẽ dẫn theo bọn tiểu đệ đến Bạch phủ ở vài ngày.
- Y Tiên ta có vài chuyện muốn nói riêng với nàng không biết được không?
- Tỷ phu có chuyện gì mà phải nói riêng với Y Tiên tỷ chứ?
- Tiểu Linh chẳng phải muội muốn đi đến ở chung với bọn tỷ sao? bây giờ chúng ta mau đi thu dọn thôi.
Lý Thiên Hành dùng ánh mắt cảm kích nhìn Ngọc Thanh, vị thê tử này đúng là thấu hiểu lòng người.
- Thanh tỷ không phải mấy ngày nữa chúng ta mới chuyển đi sao? cần gì phải thu dọn sớm như vậy? hơn nữa ở đây có chuyện gì mà đến cả Thanh tỷ cũng không thể nghe?
Tiểu Linh nói xong ánh mắt mờ ám nhìn hai người bên cạnh.
- Tỷ phu với Y Tiên tỷ tỷ chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Hắn nhìn bộ dáng ngây thơ của Tiểu Linh liền biết nha đầu lại lên cơn.
- Xem ra phải tìm cơ hội dạy dỗ nàng một chút nếu không sao này chẳng biết hậu cung sẽ bị nàng làm loạn thành cái gì?
Lý Thiên Hành nhìn Ngọc Thanh khẽ nháy mắt một cái.
- Thanh nhi nếu như Tiểu Linh muốn ở lại thì để muội ấy ở đây đi, trong lúc ta chữa bệnh cho Y Tiên có người phụ một tay cũng tốt.
- Đúng đó, đúng đó chuyện quan trọng như vậy làm sao có thể để một mình tỷ phu làm được.
- Đúng rồi, sao khi chuyển tới biệt viện chắc sẽ thiếu rất nhiều tư trang nhất là đồ của nữ nhân các nàng, ở đây ta có vài vạn trung phẩm linh thạch nàng cảm thấy thứ gì cần thiết thì cứ việc mua lấy.
Tiểu Linh đang đắc ý ngồi một bên hai mắt tỏa sáng nhìn túi linh thạch trên bàn.
- Thiên Hành bao nhiêu đây liệu có nhiều quá không?
- Nếu nàng thấy nhiều thì mua thêm cho Tiểu Linh với Y Tiên là được.
- Thiếp hiểu rồi.
Lý Thiên Hành nhìn Ngọc Thanh rời đi ánh mắt chuyển lên người tiểu nha đầu.
- Tiểu Linh lần này chữa bệnh cho Y Tiên vô cùng phức tạp ít nhất cần mấy canh giờ muội phải hết sức tập trung biết không?
- Lâu như vậy sao?
Tiểu Linh vừa nghe hắn nói sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nàng ở đây mấy canh giờ biểu tỷ chắc chắn đã tiêu hết linh thạch.
- Tỷ phu thật ra muội chỉ có thiên phú luyện đan còn mấy thứ khác muội thật sự không biết, lần này chỉ sợ là không giúp được gì.
- Không sao chỉ cần muội làm theo lời ta nói là được.
- Muội biết rồi… ui da…
- Tiểu Linh muội làm sao vậy?
Y Tiên nhìn Tiểu Linh đột nhiên ôm bụng nằm trên bàn liên tục rên rỉ lập tức tiến lại kiểm tra.
- Y Tiên tỷ tỷ muội đau bụng quá… ui da ui da đau quá…
- Không cần lo lắng đừng quên ta cũng là đan sư.
Lý Thiên Hành đi tới bên cạnh tiểu nha đầu chuẩn bị khám bệnh cho nàng, đột nhiên Tiểu Linh ngồi bật dậy.
- Tỷ phu muội nhớ ra lúc nãy đã ăn một số thứ bên ngoài chắc là đồ vật không sạch sẽ, hai người không cần lo lắng, muội tự đi giải quyết là được.
- Thật sự không cần ta giúp sao?
- Không cần.
Tiểu Linh nói xong nhanh chóng chạy ra bên ngoài sẵn tiện đóng cửa phòng giúp hai người.
- Cuối cùng cũng đuổi được nhà đầu này đi.
Y Tiên một bên nhìn bộ dáng thở phào nhẹ người của hắn ánh mắt có chút hiếu kì.
- Lý công tử không lo cho Tiểu Linh sao?
- Nha đầu này có thể chạy nhanh như vậy chắc chắn là không có việc gì, người bây giờ ta nên lo chính là nàng.
- Tiểu nữ thì có gì để công tử lo lắng?
- Sao lại không có, ta đang lo làm sao để Tiên nhi đồng ý lấy ta làm phu quân, làm sao để nàng hiểu được tình cảm chân thành của ta giành cho nàng ấy, không biết tiểu thư thấy chuyện này có nên lo hay không?
- Công tử nghiêm túc một chút có được không?
Y Tiên bị hắn nói đến hai má ửng đỏ không dám chính diện đối mặt.
- Được, được bây giờ ta sẽ nói chuyện nghiêm túc, lần này ta đến đây chủ yếu là để thông báo cho nàng biết ta đã tìm được thứ giúp nàng có thể tu luyện.
- Nhanh như vậy sao?
Nàng nghe hắn nói ánh mắt trở nên kinh ngạc, từ lúc hắn nói tìm được cách chữa bệnh cho nàng đến bây giờ chỉ mới được mấy ngày.
- Chỉ là mai mắn tìm được.
Lý Thiên Hành lấy ra tiên thạch để trước mặt nàng.
- Chính là thứ này.
Y Tiên nhìn quả cầu trong suốt trước mắt, nàng cảm giác được cơ thể truyền đến cảm giác thân thiết khó tả, linh lực bao năm lắng động bắt đầu có đấu hiệu di chuyển.
- Công tử thứ này là…
- Thứ này gọi là tủy tinh thể, khi linh mạch được hình thành trãi qua vạn năm sẽ hình thành linh thạch, trăm vạn năm sẽ hình thành tủy tinh thể, thứ này có chút đặt thù nên tạm thời ta chỉ có thể tìm được một viên nhưng nàng yên tâm chỉ một viên này có thể giúp nàng đột phá đến trúc cơ, trong thời gian này ta sẽ cố gắn tìm thêm vài viên nữa cho nàng.
Y Tiên trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân trước mặt.
- Lý công tử Y Tiên thật sự không xứng để công tử làm nhiều chuyện như vậy.
Lý Thiên Hành đột nhiên tiến lên ôm lấy nàng vào lòng.
- Chỉ cần có thể giúp nàng vui vẻ muốn ta làm gì cũng được.
- Tiểu tử sao khi thí luyện bí cảnh người theo lão phu đến hoành đoạn sơn mạch tham quan vài ngày được không?
Hắn lập tức phong bế thần thức của mình thế giới lại trở nên yên tĩnh, Lý Thiên Hành ôm người ngọc trong lòng cảm giác mềm mịn khó tả thật sự vô cùng sung sướng, nhất là đôi ngọc phong kia còn lớn hơn của Ngọc Thanh một chút.
Y Tiên bị hắn ôm lấy nhất thời không kịp phản ứng, nàng cảm giác một luồn hơi thở nóng ấm truyền đến làm toàn thân như mền nhũn chỉ có thể dựa vào nam nhân trước mặt, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận tâm hồn bình yên đến như vậy, chỉ cần có hắn bên cạnh nàng không cần phải lo gì cả, thật vui vẻ sống trên đời.
- Ân tình của công tử đời này Y Tiên không cách nào báo đáp hết.
- Vậy thì lấy thân báo đáp được không?
- Thân thể của Y Tiên từ khi rời tông môn đã là của công tử.
Từ ngày hôn ước được quyết định ở Bạch vân môn thì nàng đã đoán được đời này của mình sẽ không thoát khỏi nam nhân bên cạnh.
- Ta không muốn cơ thể nàng, ta muốn một Y Tiên hoàng chỉnh, một Y Tiên biết nói, biết cười, biết suy nghĩ cho người khác.
- Tiểu nữ…
- Ta sẽ không ép nàng, ta sẽ chờ đợi, ta tin có một ngày nàng sẽ chấp nhận tình cảm chân thành của ta.
Y Tiên khẽ cuối đầu, nàng không dám đối diện với ánh mắt kiên quyết kia.
Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng của nàng khóe miệng khẽ cong lên, khuôn mặt xuất hiện nụ cười mãng nguyện, bây giờ nàng đang do dự chứng tỏ trong lòng nàng đã có hình bóng của hắn chỉ cần kiên trì theo lời Bác tấn công thêm vài lần đến lúc đó cho dù là thành trì, đồng bằng hay đồi núi tất cả đều thuộc về Lý Thiên Hành hắn.
- Tiên nhi tạm thời nàng khoan hãy tu luyện, đợi đến khi chuyển tới biệt viện ta sẽ tạo điệu kiện thích hợp nhất cho nàng.
Y Tiên gật đầu, nàng đặt tiên thạch vào lòng bàn tay hắn.
- Thứ này để ở chỗ của công tử sẽ an toàn hơn.
- Nàng không sợ ta lấy đi sao?
- Nếu công tử muốn giữ lấy thì đã không nói cho tiểu nữ biết.
- Thứ quý trọng như thế này nàng cũng có thể giao cho ta, xem ra địa vị của ta ở trong lòng nàng cũng không thấp.
Lý Thiên Hành khẽ nói giống như chỉ để cho mình hắn nghe, hắn thu lấy tiên thạch sao đó lấy ra một bình ngọc đưa cho nàng.
- Đây là kiện thể đan ta vừa luyện chế, nàng ở Bạch phủ phải biết tự chăm sóc bản thân có gì cần thì đến học viện tìm ta hiểu không?
- Tiểu nữ biết.
Lý Thiên Hành cùng nàng trò chuyện thêm một lúc tranh thủ cơ hội bồi đắp tình cảm sao đó hưng phấn rời đi.