Thích Hàn quay mặt sang nhìn Vô Thích, thì ra nàng cứu y là có nguyên nhân, là nhờ những hồn ma này cầu xin.
Vô Thích chỉ nhìn y đáp trả, cũng không lên tiếng nói lời nào, chuyện gia tộc nhận huyết thống cô vẫn nên là người ngoài hóng chuyện, nếu không cần thì vẫn là không nên mở miệng.
Phu nhân Hạn Liêm sau hồi nghẹn ngào mới cất giọng thành lời: “Chính nhi, nếu con không tin có thể kiểm tra bên vai phải của con có dấu khắc màu đỏ mang chữ “Hạn”. Đó là họ của gia tộc Hạn thị, Dương nhi ca ca của con cũng có cái tương tự. Vừa sinh ra, phụ thân đều đích thân đóng vào người hai đứa.”
Thích Hàn chân như không thể đứng vững, liền mềm nhũn đến lùi một bước về sau mới cố định lại được chút. Y không cởi áo kiểm chứng, đơn giản vì cơ thể của y y hiểu rõ hơn ai hết. Từ nhỏ y đã luôn thắc mắc về chữ “Hạn” trên vai này, nhưng ba mẹ chỉ nói đó là vì thích nên mới đóng vào làm kĩ niệm. Y liền chân chất tin theo, vì ba mẹ không lý do nào lừa gạt y.
Ngây ngốc, đầu ốc hỗn loạn rối tung rối mù, khiến y có chút say sẫm, chân lại không sức lực. Ngay khi cơ thể sắp không trụ nổi mà ngã xuống, Vô Thích bên cạnh nắm lấy cánh tay y, giữ y tựa vào người cô.
Thích Hàn mới quay sang nhìn Vô Thích, hai hốc mắt y đỏ ngầu, như sắp khóc, giọng nói khàn đặc nặng nề vang ra: “Là thật sao?”
Biết nói thế nào đây, Vô Thích chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
Cái gật đầu này phải nói tác động rất lớn đối với Thích Hàn. Thế gian này y chẳng còn tin ai nữa, chỉ có thể tin tưởng Vô Thích. Tin tưởng người mà khi y bị tất cả mọi người thù ghét đuổi giết, ai cũng đứng về phía đối lập, chỉ có nàng, một thân cô độc đơn phương vì y mà đứng cạnh. Bất chấp đối đầu với võ lâm vẫn bảo vệ y chu toàn. Y tin tưởng nàng sẽ không dối y, chỉ là… sự thật thân thế nhất thời y vẫn không chấp nhận được…
Đưa mắt nhìn về phía những u hồn kia. Tuy tất cả đều mặc một thân đồ trắng, nhưng vẫn phân biệt được tầng lớp địa vị của mỗi hồn. Có hồn là gia bộc, nô tỳ, lại có hồn như thể là đầu bếp, quản gia, còn có thêm mấy hồn trẻ con… Lại nhìn sang người đứng đầu tự xưng là phụ thân, kế đến là hồn ma phu nhân nhận mình là mẫu thân, hồn nam kia có lẽ là vị ca ca mà trên vai phải cũng có con dấu chữ “Hạn” màu đỏ giống hệt với y. Đến cuối cùng là một hồn nữ vẫn luôn cạnh kề vị gọi là “ca ca”, có lẽ là phu nhân của ca.
Tâm trạng Thích Hàn rơi xuống thảm trạng tồi tệ, nghi ngờ có, tan thương cũng có, hoang mang cũng vậy, ngờ ngệch tin tưởng cũng thế. Chỉ là, y ngàn vạn lần không thể chấp nhận được. Tại sao nhìn nhận y, lại là những u hồn đã chết?
Thích Hàn hai mắt rướm ướt, nhìn bốn người Hạn Liêm mà hỏi: “Tại sao ta bị bắt đi? Tại sao ta không chết mà trở thành con của người khác? Tại sao ta không chết, mà các người lại…”
Nhiều u hồn thế này, chẳng phải rõ ràng chính là diệt tộc sao?
Bốn u hồn Hạn Liêm không lên tiếng. Vô Thích đành nói: “Mười hai năm trước cả gia tộc bị diệt trong đêm. Cũng không biết có liên quan đến kẻ bắt cóc huynh không? Nhưng ngẫm lại, có lẽ không. Vì nếu cùng một người, chính là đã giết huynh, chứ không phải chừa cho huynh một con đường sống.”
Thích Hàn lồng ngực như bị bóp nghẹn đến bức thở, một đêm gia tộc bị tiêu diệt? Suốt nhiều năm còn sống ra sức tìm kiếm y đều không được, đến khi chết, oan hồn nhiều năm rồi, mới có thể tìm đến nhận con.
Nước mắt Thích Hàn rơi xuống…
Vô Thích đứng đỡ người cho y tựa vào, nhìn sang, thật sự không đành lòng. Nhân sinh cái quái quỷ gì đây? Vừa sinh ra đã bị bắt đưa đi, đến khi nhận được cha mẹ lại chính là âm dương cách biệt. Mà bản thân vốn được xưng tụng minh chủ võ lâm, người người kính nễ lại chỉ thoáng qua bị trở mặt thành thù. Đời người cay nghiệt, chẳng ra làm sao mang tình cảm con người ta ra làm trò đùa. Nếu nói tới độc ác, không phải là những kẻ trong tối bắt cóc y, diệt tộc y, càng không phải đám võ lâm mồm miệng chém giết. Mà kẻ tàn nhẫn chính là số phận.
Vô Thích đang trầm luân vào suy nghĩ, bất chợt người đang tựa vào kia xoay người một cái, chớp mắt đã ôm lấy cô.
Thích Hàn ôm chặt lấy Vô Thích, cả thân người như dán chặt vào cô, như cố ôm lấy thứ duy nhất có thể dựa giẫm. Vô Thích cảm nhận rõ ràng thân thể y đang không ngừng run rẫy, hơi thở cũng có chút nấc nghẹn như đang thầm khóc. Bất giác, Vô Thích thương cảm vô cùng, bàn tay đưa lên nhè nhẹ vuốt lưng y.
Không gian yên lặng, không khí tĩnh mịch, hồn vẫn bất tri bất giác tại đó, Thích Hàn một chút cũng không rời khỏi Vô Thích.
Nói lâu ư? Có lẽ rất lâu… Vô Thích bị ôm chặt, hơi thở không thông, chân mỏi, lưng đau, tay tê… Chịu không nỗi, thật sự chịu không nổi nữa. Cô tính lên tiếng, nào ngờ Thích Hàn đã buôn cô ra.
Y cúi mặt, thần sắc cực kì tệ. Đến khi tự mình chấn định lại tâm trạng mới nhìn hồn ma Hạn gia, lại nhìn sang Vô Thích, thanh âm hơi khàn đặc, y nói: “Ta vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này. Ta phải đi xác nhận lại.”
Vô Thích: “Được!”
Vô Thích trong lòng vỗ tay tán thành, được, được quá đi chứ. Không thể bị lụy mà sụp đổ, phải vươn mình chấp nhận sự thật mới là một trang hảo hán.
Thích Hàn nhìn hồn ma đối diện: “Ta cần thêm thời gian. Xin lỗi, ta nhất thời vẫn chưa chấp nhận được.”
Hồn ma lặng lẽ hướng theo ngọn gió thân thể khẽ đung đưa.
Thấy vậy, Thích Hàn càng đau đớn hơn, nắm tay thầm lặng siết chặt thành quyền. Tuy nói vẫn chưa thể chấp nhận, nhưng trong lòng đã nhận định những hồn ma này đều là ruột thịt của y. Nhìn hồn ma như vậy, phụ mẫu, ca ca đều như vậy. Nói không đau lòng, chỉ có thể là người lạnh lùng vô cảm.
Vô Thích hỏi: “Có cần ta đi cùng huynh không?”
Thích Hàn trầm lặng chốc lát thì lắc đầu: “Ta muốn yên tĩnh một mình, ngẫm lại những chuyện của trước đây.”
Chẳng nói thêm lời từ biệt, Thích Hàn dáng người tan thương xoay người bỏ đi. Vô Thích đứng nhìn theo bóng lưng xa dần. Bên tai đã nghe thấy giọng nói của Hạn Liêm: “Ma Tôn, chúng tôi đi theo Chính nhi.”
Cô gật đầu: “Cứ như vậy đi. Ta cũng không yên tâm để y một mình.”
Hồn ma Hạn gia lập tức biến mất. Xung quanh không còn hồn ma, không khí về đêm dưới chân núi trở về cái lạnh lẽo vốn có của tự nhiên. Vô Thích ôm lấy hai cánh tay, cảm thấy hơi lạnh. Nhìn quanh một lượt, người đến cũng đến, người đi cũng đã đi, cô vẫn là vậy…
Một mình…
Hàiii… Kéo lên một hơi thở thật dài. Bây giờ nên đi đâu đây, gần đây có lẽ chỉ có mỗi một cái khách trạm cô vừa mới thuê. Nhưng xảy ra chuyện động thiên động địa, ma quỷ khóc lóc than cười hẵn là đã bày ra một phen khiếp hãi đến với họ. Cô mà quay trở về phòng, bọn họ nhìn thấy cô lẽ nào không chết khiếp.
Phòng trọ không thể quay lại, mà ngủ dưới chân núi, nơi không gian trống trãi này quả thật rất lạnh lẽo. Hiện tại đã là nửa đêm, cô lẽ nào một thân đơn độc lủi thủi rời khỏi đây sao? Mà nói là rời khỏi đây, phải là đi mất bao lâu mới có thể tìm một thị trấn khác.
Đang lúc than ngắn thở dài thân phận đơn bạc, Vô Thích nhìn thấy xa xa lẫn khuất trong bóng đêm có gì đó đang mỗi lúc tiến lại gần. Nhìn kĩ một hồi mới nhận ra đó là một cỗ kiệu được bốn người khiêng đi.
Không đúng nha!...
Kiệu trắng nâng trên vai bốn dáng người trắng mờ, tóc tai rũ xuống hai bên mặt, chân không chạm đất chỉ nhẹ nhàng lướt trên không.
Vô Thích máu đầu tụ hội, mặt đỏ bưng bưng… Sao lại là hồn ma nữa rồi? Đừng nói lại là một kẻ chết oan tới than trời trách phận với cô nữa chứ?
Mặt nhăn, mày nhíu, làm ơn đi, cô không phải là Bao Hắc Tử, không thanh thiên trừ gian diệt ác, phá án oan cho các ngươi. Các ngươi oan đâu thì tìm đến kẻ gây họa, ta đây miễn cưỡng chỉ là Ma Tôn mà thôi. Nếu trở thành Ma Tôn mà phiền phức nặng nề như vậy, cô thật sự, thật sự muốn tháo bỏ cái danh xưng này ngay tức khắc.
Phiền phức, phiền phức quá rồi!
Thấy kiệu ma đang mỗi lúc thoát ẩn thoát hiện xa xa gần gần tiến về phía mình. Vô Thích nhìn đông ngó tây, nhìn trái ngó phải vẫn là nên quay người bỏ chạy.
Các ngươi chết, không liên quan đến ta. Oan khuất, không liên quan đến ta. Trở thành cô hồn dạ quỷ, đều không liên quan đến ta.
Vô Thích chạy như điên, chạy như trốn tránh cục phiền phức…
Nhưng mà, cũng chỉ là chạy được chín mười bước, kiệu ma trước mắt hiện ra ngay trước mắt, bốn hồn không buôn kiệu quỳ gối, phản phất trong không gian mờ mịt vang lên thứ âm thanh như gió: “Ma Tôn!”
Bị chận đầu, Vô Thích liền thắng lại, biết ngay là không thể tránh được mà… Xui xẻo rồi, phiền phức rồi, chán chết ta mất thôi.
Thanh âm hồn ma như xa như gần, thực hư truyền đến: “Ma Tôn, đường dưới núi về đêm lạnh lẽo, rời khỏi đây xa xôi vạn dặm. Thỉnh mời Ma Tôn lên kiệu!”
Nghe vậy, Vô Thích thoáng dừng lại biểu cảm tồi tệ trên mặt, nhìn nhìn bốn hồn ma chân quỳ gối, trên vai nâng kiệu trắng. Nhớ lại những đêm về trước cũng xảy ra trường hợp tương tự, hồn ma dựng lều canh giấc cho cô ngủ. Lúc này lại là dâng kiệu tới, đưa cô rời khỏi đây.
Tốt vậy sao? Lập tức vấn đề nan giải đau đầu nãy giờ lập tức được giải quyết. Không cần phải lê lết hai chân rời khỏi đây, không cần phải cảnh màn trời chiếu đất ngủ dưới chân núi.
Nghĩ thông, Vô Thích mặt tươi hẳn, lập tức bước tới. Tấm rèm trắng tự động tém sang bên, Vô Thích ngồi vào trong. Bên trong kiệu nội thất đơn giản, một tấm đệm, một chiếc gối, một tấm chăn, không gian rộng lớn đủ cô nằm nghỉ.
Mệt mỏi cả ngày, Vô Thích nằm xuống, lấy chăn phủ lên người…
Kiệu trắng nâng lên, bốn hồn khởi kiệu, lướt trên mặt đất, nhẹ nhàng như mây bay, không gập ghềnh vấp đá, không xiêu quẹo chòng chành. Vô Thích cảm giác như mình đang ngủ trong một căn phòng ấm áp, bên tai lại phản phất khúc đồng giao…
“Ma Tôn say ngủ, Ma Tôn say ngủ…”
“Ma Tôn say ngủ, tứ bề lặng…”
“Vạn vật xung quanh, kinh sợ chạy…”
“Bản lĩnh xông vào, ắt diệt thân…”
Nghe ma mị là vậy, như đoạt hồn đoạt phách những kẻ quấy rày, nhưng rất êm tai, tựa như lời ru, ru cô một giấc ngủ say…
“Mẹ, mẹ dạy đi, đừng ngủ nữa, dạy chơi với Mịch Mịch.”
Bên tai văng vẳng tiếng gọi cùng với cơ thể bị lắc lắc không ngừng, ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt khiến cô một phen đau nhức. Khi Vô Thích mở mắt ra, đã thấy gương mặt trắng tái với đôi mắt đen tròn của Tử Mịch nhìn cô cười vui vẻ. Lại thoáng nhìn qua mới nhận ra rằng mình còn đang nằm ngủ trong kiệu ma.
Mấy ngày vừa qua đúng là mệt chết được, cô vậy mà ngủ một giấc đến mặt trời mọc lên đỉnh đầu. Không biết kiệu ma đã đưa cô đến đâu, Vô Thích mới đưa Tử Mịch ra khỏi kiệu, kiệu ma biến mất, Vô Thích rời đi.