Vợ Thay Tôi Làm Lão Đại

Chương 17: 17: Em Gái Mưa Của Chồng





Ông nội anh thấy không khí có chút không ổn liền nói.
- Được rồi tất cả ngừng đấu nhau mà ăn đi hay muốn lão già này chết sớm.
Tất cả đều hiểu ý ông nói mà cúi đầu và cầm đũa không ai nói với ai điều gì mà tự động gắp thức ăn lên ăn.
Ăn xong cô và anh đi dạo trong vườn thì gặp Cô ba và một cô gái đi bên cạnh.

Hai người định né ruồi muỗi đó nhưng xem ra không được.
- Anh Từ Niêm...
Nghe cô ta gọi chồng mình ngọt ngào làm sao? Đúng là cô muốn mang anh về nhà nhốt trong truồng mà.

Sao đi đâu cũng có ruồi bâu vậy.
Từ Niêm không ánh mắt nhìn cô ta và cũng chẳng để ý lời cô ta nói.

Anh vẫn bận chăm sóc vợ anh vì tóc đang dính vào mặt vợ anh.

Cô ba thấy anh không có ý trả lời thì bà nói.
- Từ Niêm à.

Năm đó mà Khánh Liên không bỏ đi du học chắc giờ hai đứa thành vợ chồng rồi.
Nghe bà ta nói vậy thì cô thấy bực tức trong lòng dù chỉ là hôn nhân hợp đồng nhưng vì cô đã yêu anh lên ghen là chuyện thường tình.

Bà ta ghét cô đến vậy sao? bà là đang muốn đuổi cô hay sao.
Từ Niêm nhàn nhạ quay sang hướng người vừa phát ra tiếng nói.
- Tôi và cô ta không thể nào.

Cô ta xấu như mà vậy ai dám gần.
Khánh Liên nghe anh nói vậy thì cô ta tức đến xì khói luôn.


Anh không cho cô ta chút mặt mũi nào cả.

Tú Nhi thì cười thầm không ngờ chồng cô ác vậy, còn chê người ta xấu chứ.

Như vậy thì cô chẳng cần phải bận tâm đi xử lí trà xanh làm gì cho mệt.
- Anh Từ Niêm à dù sao chúng ta cũng chơi chung với nhau và nhiều lần anh còn tắm cho em.
- Cô nói cái gì? Tôi tắm cho cô lúc nào?
Từ Niêm nghe cô ta nói vậy thì không nhịn được nữa mà muốn băm cô ta ra trăm mảnh còn Tú Nhi thì khỏi nói luôn.

Tay câu cấu tay anh đến bật máu ra rồi còn Từ Niêm đau mà nhăn mặt lại nhưng không dám kêu.
- Anh quên rồi sao? là lúc nhỏ anh và anh Huy tranh nhau tắm cho em.
- Tôi chẳng nhớ cái gì hết.

Cô tốt nhất lên ngậm miệng lại nếu không muốn sau này không nói được nữa.
Cô ba nghe vậy thì lên tiếng giúp cô ta.

Cô ta nghe anh nói vậy mà cũng không biết sợ, cô ta làm vẻ mặt ủy khuất nhìn cô bà của anh, cô ta đang mong cô bà ra mặt giúp cô ta.
- Từ Niêm con làm gì mà hung dữ vào Khánh Liên vậy.

Dù sao hai đứa là thanh mai với nhau.
Lần Này thì Tú Nhi không nhịn được nữa.

Nghe hai người kia nói mà tai cô đầy quá rồi.
- Vậy cô ba là muốn chồng con phải lấy cô ta sao?
Ba người đều nhìn về phía cô, mỗi người một suy nghĩ.

Từ Niêm biết cô vợ mình xù lông rồi thôi thì anh cũng đành xem vợ anh giữ chồng thế nào mới được.
- Cô chỉ là con nghèo hèn thôi không xứng đáng với nhà họ Từ.
- Nghèo hèn không phải ở túi tiền mà ở nhân cách.

Nghe đâu cô đây là đang muốn chồng tôi chịu trách nhiệm về việc lúc nhỏ tắm cho cô sao?
Tú Nhi từ từ tiến lại gần cô ta và tay cô sờ lên khuôn mặt còn non trẻ của cô ta.

Ánh mắt cô như muốn giết người ngay tại chỗ này luôn.

Cô ta thấy ánh mắt đó thì liền cúp đuổi cáo của mình lại và vẻ mặt hoảng sợ.
- Em không có ý đó.

Anh Từ Niêm cũng đâu có yêu chị đâu.
- Ha...ha...!tôi đâu mướn cô xen vào chuyện vợ chồng tôi.

Cô nhìn con ruồi này có giống cô không?
Tú Nhi một phát đập chết con ruồi luôn trên tay cô còn dính máu của nó.

Cô từ từ nhấc nó ra và đưa đến mặt cô ta.
- Chị muốn gì...!bỏ nó ra ngay...
- Tôi muốn giết cô giống nó.


Tú Nhi ghé sát tai cô ta nói nhỏ đủ cho cô ta nghe được.

Cô ta nghe xong thì run sợ và lùi bước.

Còn chưa để cô nói thêm câu nào thì cô ta đã vội quay sang cô Ba nói.
- Cô ba cháu xin phép cháu về vì gia đình cháu đang có việc gấp.
- Này này...!đừng đi mà...!này...
Cô bà ta sợ quá mà chạy không có quay đầu lại nhìn người phía sau.

Cô ba anh với gọi mãi mà cô ta không quay lại.

Cô ba tức giận chút hết lên đầu của cô cũng may Từ Niêm bước đến chắn trước mặt thay cho cô phát tát đó.
- Từ Niêm anh không sao chứ?
- Đúng là đồ tiện nhân.

Mày nhớ đó cho tao.
Cô ba nói xong thì quay lưng bỏ đi và bà ấy tất nhiên là ghi thù cô rồi.

Từ Niêm đỡ thay cô phát tát ấy thì mặt anh sưng đỏ hết lên nhưng cũng không bớt đi được chút nào đẹp trai.
Hai anh chị quay lại nhà chính và xin phép về, về nhà thì anh được Tú Nhi chăm sóc vết tát đó vì sợ mai để lại vết thâm thì không hay.

Cô vừa lấy quả trứng lăn má anh vừa thổi cho anh.
- Đau không anh?
- Có đau.

Đau lắm ấy nhưng chỗ này này...
Từ Niêm cầm tay cô áp lên ngực trái của mình và làm lũng cô là đau.

Tú Nhi lườm anh và cốc cho anh thêm phát vào đầu mà quên không nhớ anh đang đội tóc giả.

Tóc anh bay luôn xuống đất.
- Từ Niêm tóc anh sao lại như vậy? Ai làm anh vậy? em sẽ xử lí kẻ đó.
Từ Niêm mặt méo sẹo nhìn cô, cô là đang không nhớ hay là giả ngố đây.

Anh bị như vậy không phải do cô mà ra sao?

- Em không nhớ sao? Anh nói ra em có dám xử lí kẻ đó không?
- Nhớ gì cơ? Em là vợ anh sẽ hết mình vì anh.
- Là em chém bay tóc anh đó chứ còn ai dám làm anh như này mà không mất mạng đâu.

Em xử lí giúp anh nhé.
- Là em sao? Sao anh không giết em?
Tú Nhi vẫn ngu ngơ hỏi mà cô chẳng nhớ gì cả.
- Giết em được thì tôi giết lâu rồi.
- Sao lại vậy? Anh chẳng phải lão đại sao?
- Hic...!giờ thì hay rồi.

Bọn thuộc hạ của tôi giờ nghe theo em hết rồi,có tên nào nghe lời tôi đâu mà làm lão đại.
- Hì...!hì...!thôi anh chịu khó đội tóc giả ít bữa.

Mà anh kể em nghe đi sao anh lại tắm cho cô ta hả?
- Hồi nhỏ bé tí anh sao mà nhớ được cơ chứ.

Em ghen à.
- Làm gì có chuyện đó cơ chứ.

Chỉ là thấy anh đẹp trai vậy ra ngoài gái theo nhiều quá thôi.
Tú Nhi vẻ mặt đỏ hồng với hai má phồng lên trông rất đáng yêu.

Nhìn vậy ai nghĩ cô lại võ công cao cường đâu cơ chứ.
- Anh có ai đâu ngoài em.
- Anh thật không vậy? em không tin anh nổi à..