Võ Thành Ti

Chương 47: Chương 47





Nghe Dịch Thiên nói vậy, Nhất Hạ lại càng thêm chán ghét, sở dĩ cô biệt tích 3 năm còn không phải tại hắn hay sao? Nhưng suy đi tính lại, hiện tại có 1 chút quan hệ với Dịch Thiên cũng tốt.

Nhất Hạ có thể lợi dụng hắn kéo 1 số mối quan hệ về phía mình, khi Nhật Tư Đồng muốn bắt cô đi, cũng đã có thêm 1 người cứu giúp.

Chỉ là khi ở bên cạnh Dịch Thiên cô phải vô cùng cẩn thận, tránh để hắn lại phát hiện ra kế hoạch của mình.
" Dựa vào đâu ta phải nghe lời ngươi? Dựa vào đâu ta phải mặc ngươi sắp đặt?"
" Dựa vào việc nàng đã cướp mất lần đầu của ta, trinh tiết của nam nhân đáng giá ngàn vàng.

Nàng làm mất nó rồi, sau này ai sẽ lấy ta?"
" Lần đầu tiên ta thấy 1 nam nhân lại đòi trinh tiết đấy, trong chuyện này ta là người thiệt thòi nhất, ta còn chưa bắt ngươi chịu trách nhiệm, ngươi lại đòi lại ta?"
" Vậy ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."
" Cái này thì không cần đâu, đây cũng không phải lần đầu của ta, trước đó ta đã ngủ với rất nhiều nam nhân rồi, ngươi không thấy kinh tởm ta sao?"
" Không tởm, cho dù nàng đã ngủ với bao nhiêu nam nhân thì hiện tại và tương lai nàng chỉ có thể là của ta."
Nói xong Dịch Thiên liền ôm Nhất Hạ vào lòng, cô đã cố ý hạ thấp bạn thân mình nhưng không ngờ hắn ta vẫn chấp nhận mọi thứ.

Nhất Hạ hoài nghi rốt cuộc Dịch Thiên yêu mình thật lòng, hay chỉ vì lợi dụng.

Nhưng bất luận hắn có mục đích gì, đối với cô tình yêu nam nữ không là gì trước đại nghiệp đã tính toán bấy lâu.
" Ta sẽ không trốn tránh ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta ba chuyện, bằng không cho dù ngươi có ép buộc, ta cũng sẽ tự sát cho bằng được."
Dịch Thiên nghe những lời này hết sức vui mừng, đừng nói bàn điều kiện, cho dù bắt hắn chết ngay lập tức cũng không có vấn đề gì.
" Nàng nói đi!"
" Thứ nhất, ở trong phủ ngươi có thể giám sát ta, nhưng khi ra ngoài ta muốn tự do không muốn có kẻ đi theo làm phiền."

" Chỉ cần nàng không bỏ trốn ta liền rút hết người theo dõi ở bên ngoài."
" Thứ hai, ta không phải nô lệ tình d*c của ngươi, nếu h@m muốn không nhịn được thì cứ ra lầu xanh mà tìm các cô nương khác.

Phòng của ta cấm ngươi vào khi chưa được cho phép."
" Được! Ta sẽ tuân thủ những nguyên tắc nàng đặt ra "
Dịch Thiên vừa nói xong Nhất Hạ liền đá mắt ra hiệu cho hắn ta ra ngoài, cô nói:
" Bây giờ ta không cho phép ngươi vào, mau đi đi.

Chuyện còn lại ta còn chưa nghĩ ra, đợi sau khi nghĩ ra sẽ nói cho ngươi biết."
Đợi sau khi Dịch Thiên đi rồi, Nhất Hạ lại ở trong phòng với ngổn ngang suy nghĩ.

Từ trước đến nay những người nói yêu cô không ít, thật lòng có, giả dối có.

Yêu vì nhan sắc nhiều, yêu vì tiền tài địa vị không ít.

Những người yêu cô thật lòng lại chẳng được bao nhiêu, với những người như vậy, cho dù có đáp lại tình cảm hay không cô vẫn rất trân trọng họ.
Nếu Dịch Thiên thực sự yêu cô, cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào với hắn ta, khi mà chính hắn là kẻ phá hoại kế hoạch cô vất vả xây dựng bao nhiêu năm.

Còn gi3t chết những người thân cận nhất với Nhất Hạ, họ đều là người nhìn cô trưởng thành.

Trong nhà trưởng bối mất sớm, họ đều là những người nuôi nấng, dìu dắt cô lớn lên.

Điều này khiến Nhất Hạ không thể nào tha thứ cho Dịch Thiên, vĩnh viễn cũng không thể.

Mà Dịch Thiên lúc này vẫn chưa biết được sự thật, hắn chỉ đơn thuần nghĩ Nhất Hạ không thích mình thôi.

Tương lai bằng sự chân thành, hắn sẽ khiến cô yêu mình sâu đậm, rồi hai người vĩnh viễn sẽ không rời xa.

Hắn đứng 1 mình dưới đêm sương nhìn vào phòng Nhất Hạ rất lâu.

Chỉ sợ khi rời tầm mắt, cô lại thất hứa bỏ đi như ba năm trước, lần này e rằng hắn không có cách nào tìm được cô nữa.
Sáng sớm Nhất Hạ tỉnh dậy đã thấy nước rửa mặt, nước tắm cùng bữa sáng chuẩn bị đầy đủ.

Vốn dĩ đây cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng từ miệng mấy nha hoàn trong phủ mới biết đây đều do Dịch Thiên chuẩn bị.

Đêm qua hắn canh trước cửa phòng cô, gần sáng lại đích thân vào bếp nấu nước nóng, nấu thức ăn cho cô.
Chuyện này khiến mấy người làm trong phủ bàn tán suốt buổi, ai ai cũng cảm thấy kì lạ.

Lần đầu tiên chủ nhân của họ vào bếp lại là vì 1 nữ nhân.


Nhất Hạ nhìn mấy món ăn trên bàn, món thì cháy sém, món lại sống nhăn, món mặn, món nhạt, thật quá khó nuốt.
Nhất Hạ nghĩ đến bộ dạng của Dịch Thiên khi lần đầu nấu ăn đột nhiên cảm thấy hài hước, tự cười 1 mình.

Tuy hương vị của những món ăn này thực sự rất đáng sợ, nhưng Nhất Hạ vẫn cố nuốt hết toàn bộ, kết quả phải uống hết 3 ấm trà mới bớt đi vị mặn.
Nhất Hạ ra phố dạo, quả nhiên không có ai đi theo mình, nhưng trên phố lại có đến chục ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Nhất Hạ sớm biết Dịch Thiên không dễ dàng để cô tự do đi lại như vậy.

Những người được phái theo dõi cũng đều là cao thủ, chỉ dựa vào mình cô muốn cắt đuôi bọn họ còn khó hơn lên trời.
Nhất Hạ vừa xuất hiện trên phố, tin tức liền truyền đến tai Nhật Tư Đồng và Cửu Châu.

Lần trước Cửu Châu phái sát thủ đến giết Nhất Hạ, kết quả không giết được người lại tạo cơ hội cho cô chạy thoát.

Lần này cô ta liền phái đến vài sát thủ ra tay ngay trên phố.
Nhất Hạ vừa đến gặp người của Lục Thanh Các còn đang đi dạo trên phố lại bị 1 đám sát thủ bao vây.

Cô khẽ nhíu mày, không những chê kẻ đứng sau phiền mà còn chê hắn ngu ngốc.
Nhìn lại những người đang theo dõi mình, Nhất Hạ nhanh trí liền đem đống rắc rối này cho họ.

Cô nhanh chóng dùng khinh công nhảy lên mái nhà, đám sát thủ cũng lần lượt đuổi theo, dĩ nhiên những người được phái theo dõi cũng không chịu đứng yên.

Đến lúc này Nhất Hạ mới biết Dịch Thiên lại phái nhiều người theo dõi mình như vậy.

Ngoài nhưng người lộ diện, còn có không ít kẻ nấp trong bóng tối.
Chỉ 1 lúc Nhất Hạ đã cách đám sát thủ khá xa, người của Dịch Thiên đang xử lí chúng.


Đúng lúc cô đang đắc ý thì bị một nam nhân ôm từ phía sau.

Nhất Hạ giật mình dùng cùi chỏ đánh về phía sau nhưng người kia lại né được, lúc hắn lên tiếng cô mới biết đó là Nhật Tư Đồng.
Nhất Hạ vùng vẫy, tức đến đỏ mặt tía tai, nếu đối với Dịch Thiên là hận, thì đối với hoàng thất hiện tại là sự thù hằn sâu sắc, nỗi hận thấu xương không bao giờ có thể tha thứ.
" Nhật Tư Đồng tên khốn này! Mau buông ta ra!"
" Ta còn tưởng sẽ không được gặp lại nàng nữa, cuối cùng nàng cũng đã xuất hiện rồi.

Thật tốt quá!"
" Tưởng ta và ngươi thân lắm sao, lão nương một chút cũng không muốn nhìn thấy ngươi.

Mau buông ta ra!"
Nhật Tư Đồng không quan tâm đ ến lời Nhất hạ nói, hắn ngửi ngửi mùi hương trên cổ cô, vẻ mặt mãn nguyện
Nhất Hạ cảm thấy cổ nhột nhạt khó chịu, lại càng cảm thấy ghê tởm tên biến thái Nhật Tư Đồng.

Nhưng cho dù cô có làm đủ mọi cách vẫn không thể thoát ra khỏi vòng tay của hắn.

Bên dưới bách tính đều nhìn chăm chú đôi nam nữ trên mái nhà, nhao nhao bàn tán nữ nhân không biết xấu hổ.

Vào thời đại này cho dù nam nhân là kẻ phạm lỗi, cho dù hắn là kẻ bi3n thái c**ng hi3p giết người, thì người bị chỉ trích cũng là nữ nhân.

Thật vô lí!.