“Nhưng mà...”
“Lùi một bước mà nói cho dù hắn đã giết Phong Dục Lân thì đó cũng là có công chứ không có tội.”
Bộ trưởng thản nhiên nói: “Con người Phong Dục Lân này tôi đã sớm cảnh giác, âm thầm cấu kết với địch ngoài, ăn cây táo rào cây sung, b án nước cầu vinh, lẽ nào không nên đáng giết à? Về phần Võ Tung và Tường Khuê, bọn họ chết chưa hết tội, sớm đã trở thành nanh vuốt của Phong Dục Lân. Buồn cười những người các cậu mỗi ngày đi cùng họ, còn không hề phát hiện, thất trách nghiêm trọng.”
Mười tám vị chiến thần nghe nói như thế, vẻ mặt đều thay đổi, không tiện lên tiếng.
Mà Diệp Hi Hòa nghe lời bộ trưởng nói thì lại cau mày thật chặt.
Mặc dù bộ trưởng này trông có vẻ đường hoàng, ông ta đang bảo vệ hắn, nhưng sau nghe giống như cố ý giải vây giúp mười tám vị Chiến Thần này vậy.
Bởi vì nếu như ông ta sớm biết Phong Dục Lân là nội ứng, còn bồi dưỡng hai nanh vuốt Tưởng Khuê và Võ Tung thì sao không sớm xuất hiện mà ngăn cản?
Cứ luôn xuất hiện ngay lúc bản thân đã làm mọi chuyện rối túng đến mức không thể thu dọn?
Tổng hợp lại, bản năng Diệp Hi Hòa cảm thấy bộ trưởng này có vấn đề.
“Cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, nội bộ bộ Chiến Thần không thể xuất hiện bê bối lớn, lẽ nào các. cậu muốn trở thành trò cười sao?”
Bộ trưởng tiếp tục bình tĩnh nói: “Việc này trước tiên tạm thời gác lại, giữ kín không nói ra, sau khi trở về bàn bạc kỹ hơn, điều tra kỹ lại tộ của đám người Phong Dục Lân, các cậu cũng không cần làm khó Diệp Hi Hòa hắn.”
Mười tám vị Chiến Thần nghe bộ trưởng nói như vậy thì chỉ có thể giả mù sa mưa nói với Diệp Hi Hòa: “Diệp Hi Hòa, coi như số cậu gặp may, có bộ trưởng làm sáng tỏ giúp cậu, nếu không bộ Chiến Thần chúng tôi hôm nay sẽ khiến cậu đẹp mặt.”
“Đúng vậy, cậu cho rằng mình là ai, sức mạnh sâu kiến cũng muốn lật trời? Giang Đông này là nơi cậu có thể giương oai sao?”
“Tổ tiên tích đức, lần này cậu nhặt lại được một mạng, tôi vốn còn muốn để cậu mở mang chứng kiến thực lực Đại Vũ Tương 2 sao của tôi đấy.”
“Quỳ xuống.” Bỗng nhiên Diệp Hi Hòa không đợi mười tám vị Chiến Thần này nói xong đã lạnh lùng lên tiếng: “Tôi chỉ cho mấy người một cơ hội, quỳ xuống, xin lỗi sư tỷ tôi và tôi. Nếu không cho dù Thiên Vương lão tử tới thì hôm nay tôi cũng giết không tha.”
Vừa nói xong, tất cả mọi người giật mình.
Ngay cả bộ trưởng kia cũng nhíu mày nhìn Diệp Hi Hòa một cái.
Long Lăng Vân há hốc mồm, nhưng không nói gì, sắc mặt ngược lại rất bình tĩnh.
“Mẹ, mày nói gì? Họ Diệp, già đây nể mặt mày rồi, cho mày một lối thoát mà mày còn ra vẻ nữa à? Mày có thân phận gì còn muốn bắt tụi tao...”
Âm!
Lời Hình Kiêu còn chưa nói xong, Diệp Hi Hòa đã tát một phát và biến ông ta trở thành vũng máu.
“Xem ra các ông muốn lựa chọn cái chết, Diệp Hi Hòa tôi không phải sát nhân cuồng ma, nhưng các ông tự tìm đấy.”
Nói xong, Diệp Hi Hòa tiến lên.
Bộ trưởng kia há to mồm, vội nói: “Quỳ xuống, nhanh!”
Mười bảy vị Chiến Thần Lỗ Tạp, Thôi Khiên còn lại đều tức đến nổ phổi nhìn về phía bộ trưởng: “Bộ trưởng, nhưng mà...”
“Tôi bảo các người quỳ xuống, nghe không hiểu sao?”
Bộ trưởng nổi giận: “Làm sai chuyện thì phải nhận, trẻ con cũng hiểu đạo lý này, các người không hiểu? Vô duyên vô cớ bôi đen người ta, lấy ra thái độ các người nên có, làm Chiến Thần phải co được dãn được.”
Mười bảy vị Chiến Thần khuất nhục, sụp đổ, táo bạo...
Nhưng vẫn không có cách gì, chỉ có thể rối rít quỳ gối, bi phân và nhục nhã quỳ xuống trước mặt Diệp Hi Hòa, cúi thấp cái đầu vốn dĩ cao cao tại thượng kia...